Đoàn gia hôm nay vẫn ngập tràn không khí ấm cúng như vậy.
Sau khi sẩy thai, lần đầu tiên con dâu tương lai về nhà bố mẹ đương nhiên phải được tiếp đãi cẩn thận. Vì lí do Đoàn phụ bận đi công tác, nên ông có rất ít thời gian cùng người nhà ra ngoài nhà hàng dùng cơm. Hôm nay là dịp may hiếm có, chỗ trong nhà hàng đã đặt trước rồi, một gian hội quán sang trọng, trong một khu biệt thự cao cấp vô cùng tĩnh mịch ở ngoại ô phía Đông. Bên ngoài nhìn qua có vẻ giống với các căn biệt thự 4 tầng khác xung quanh, ba tầng phía trên mỗi tầng là một gian phòng, chia ra những cầu thang khác nhau, tuyệt đối bảo đảm tính riêng tư của người dùng cơm.
Người của Đoàn gia đều ưa náo nhiệt, mọi người đều thích tụ tập lại cùng nhau, lần này lại là một bàn đầy những người nói năng lưu loát, liên tục không ngừng, mọi người đều vô cùng quan tâm hỏi han Trần Dư Phi. Đương nhiên, trong mười câu hỏi quan tâm, không tránh khỏi có tám câu rưỡi mang những ý tứ ngầm. Trước khi Trần Dư Phi đến đã chuẩn bị đầy đủ tư tưởng, nhiều năm qua đối phó với những chiêu ép hôn đủ chủng loại của bốn bậc cha mẹ ở Thượng Hải, cô đã rèn luyện được một bản lĩnh sắt đá “binh đến tướng cản, nước tới đất lấp”, cười ha ha bản lĩnh có thừa.
Đoàn Vân Phi bị một trận giáo huấn vì lần trước uống say, nên không dám uống tẹt ga nữa, tửu lượng của Đoàn phụ rất cao, cậu một chén tôi một chén sảng khoái cạn ly với chú. Hôm nay còn có một cô con gái người dì khác của Đoàn Vân Phi – em họ của anh, Cát Tuyết Phi cũng có mặt. “Vân Phi, Tuyết Phi”, cô em họ cởi mở hiếu khách vừa gặp Trần Dư Phi là than phiền về cái tên của mình: “Hai cái tên này nghe thế nào cũng giống như con át chủ bài của Vạn Hoa Lâu vậy. Chị dâu, tên của chị thật là hay, Dư Phi, ai đặt tên cho chị thế, có ý nghĩa gì không ạ?”
Trần Dư Phi cười, nói với Cát Tuyết Phi: “Chữ “Dư” là trên gia phả đã định sẵn. Thời gian mẹ chị và thím hai mang thai trùng nhau, lúc sinh ra cũng trùng hợp cùng một ngày. Sau khi anh họ của chị sinh ra trước vào buổi sáng, bà chị vui mừng lắm, gọi điện thoại về nhà báo hỉ khắp nơi: “Là một thằng cu!”, thế nên buổi chiều khi chị được sinh ra thì bà có vẻ hơi thất vọng, mọi người hỏi bà là nam hay nữ, bà thở dài rồi nói một câu: “Không phải”. Mẹ chị lúc đó tức giận lắm, không phải thì là không phải, sau đó chị tên là “Dư Phi” đấy.”
Mọi người trên bàn tiệc đều cười lớn, Cát Tuyết Phi nâng ly rượu lên chúc cô: “Hai chúng ta đều là kẻ bị hại vì kì thị giới tính, nào, cạn ly vì căm thù cùng một kẻ địch!”
“Ai đang kéo bè kết phái đấy nhỉ!”
Phục vụ lịch sự, lễ phép mở cửa ra, mời một người đàn ông cao to bước vào. Nhiếp Phong mặc Âu phục sải bước tiến vào, ánh mắt đảo qua một lượt, vô tình dừng lại lâu hơn một chút trên khuôn mặt Trần Dư Phi, mỉm cười vỗ vỗ đầu Cát Tuyết Phi: “Em lại bị hai thế nào vậy?”
Cát Tuyết Phi nhõng nhẽo trách móc anh đã làm rối kiểu tóc mới của cô bé, Nhiếp Phong ngồi vào chỗ mới được thêm vào bên cạnh cô bé, Đoàn Vân Phi đích thân đi tới rót rượu cho anh họ: “Chẳng phải nói tuần sau mới có thể về sao?”
“À, công việc bên đó rất thuận lợi, trong công ty vừa hay vẫn còn một số việc phải xử lí, anh liền trở về ngay. Nghe nói mọi người đang dùng cơm ở đây, nên anh từ sân bay tới đây luôn.”
“Bũng rỗng đừng nên uống rượu”. Mẹ Nhiếp Phong rất quan tâm đến con trai, mỉm cười vỗ Đoàn Vân Phi một cái: “Cháu rót cho nó ít thôi, anh họ cháu và bố nó giống nhau lắm, nhìn thấy rượu là mất mạng ngay.”
Chú ngồi một bên rất oan ức: “Sao lại lôi cả tôi vào thế, có khi nào tôi nhìn thấy rượu là mất mạng hả?”
Lần trước Nhiếp Phong cùng bố tranh cãi làm ông hết sức không vui, biết mẹ lần này giúp mình bắc cầu giảng hòa, anh đương nhiên thuận theo mà bước lên, mỉm cười nói với bố: “Lão gia nhà con là người có tiếng tửu lượng cao mà, nào, con mượn hoa dâng Phật, kính bố một ly, tối nay dù sao cũng là chú mời khách, không cần khách khí với chú, không uống thì thật là phí!”
Người trên bàn tiệc đều cười, trong tiếng cười Nhiếp Phong uống một hơi cạn luôn ly rượu trắng, khóe mắt nheo lại, trong mắt anh lúc này toàn bộ là hình ảnh Trần Dư Phi mỉm cười xinh đẹp mê đắm đang ngồi phía đối diện anh. Trần Dư Phi giơ tay gạt một sợi tóc nhỏ ra sau tai, cùng cười với người khác, trong mấy lần lúng túng ánh mắt chạm nhau, trong mắt anh tràn ngập hình ảnh của cô.
Đã bàn bạc trước với Nhiếp Phong, tạm thời không nói cho người khác biết chuyện của hai người họ. Đoàn Vân Phi đã có quá nhiều chuyện phiền não rồi, tuy cậu ấy chắc chắn sẽ chúc phúc cho Nhiếp Phong và Trần Dư Phi, nhưng bề ngoài nhìn vào dù sao vẫn là anh họ cướp mất bạn gái của em họ, suy xét đến mức độ tiếp nhận của người của Đoàn gia, vẫn là từ từ rồi hẵng nói.
Có điều Trần Dư Phi không ngờ rằng, giấu giếm bản thân là chuyện khó khăn đến thế. Vừa không được quá lạnh nhạt vừa không thể quá nhiệt tình, có lẽ người bên cạnh không hề lưu tâm, nhưng ít nhiều gì cũng có chút chột dạ. Ăn nhiều là một chủ ý hay, vừa ăn vừa nghe giọng nói của anh. Nhiếp Phong là người lớn tuổi nhất trong số các anh chị em đồng trang lứa, người lớn trong nhà đều rất yêu quý anh. Anh kể những chuyện thú vị lần này đi công tác gặp phải, khiến cho mọi người vui vẻ cười đùa nghiêng ngả.
Đoàn Vân Phi gắp một gắp thức ăn mà Trần Dư Phi thích, cô khẽ nói cảm ơn, Cát Tuyết Phi ngồi cạnh nhăn mày nhìn Đoàn Vân Phi: “Anh họ Đoàn Vân Phi nhà ta thật là biết cách yêu chiều người khác nhỉ!”
Đoàn Vân Phi cũng gắp một gắp bước tới đưa vào miệng cô bé: “Anh họ cũng yêu chiều em gái mà!”
Cát Tuyết Phi đương nhiên không chịu nhường nhịn, liền há miệng ăn hết luôn, đùa bỡn nhìn về phía Trần Dư Phi: “Vậy chị dâu, chị xem, thực ra, trong lòng mọi người đều có một vấn đề, họ là trưởng bối không tiện hỏi, em đành nghĩa bất dung từ mà tò mò một chút. Chị và anh họ quen nhau như thế nào vậy?”
Trần Dư Phi cười híp mắt: “Cũng không phải theo đuổi gì nhiều đâu.”
“Em không tin, chị dâu xinh đẹp thế này, chắc chắn có một đống người ngưỡng mộ chị. Chắc chắn anh ấy đã dùng thủ đoạn phi thường gì đó đánh bại đám đông cạnh tranh đó đúng không? Nói đi mà, đừng giữ bí mật chứ, em cũng muốn học hỏi đôi chút! Chị dâu, mau nói đi mà!”
Khuôn mặt Trần Dư Phi có chút đỏ lựng lên, liếc mắt nhìn Đoàn Vân Phi: “Cũng chỉ… cũng chỉ là đọc một bài thơ thôi…”. Trong tay Nhiếp Phong nắm chắc ly rượu, đôi mày khẽ động, Trần Dư Phi hơi cong khóe miệng, bởi vì đã uống chút rượu, đôi môi trở nên đỏ hồng.
“Thơ? Ai? Anh trai em đọc thơ?”. Bộ dạng Cát Tuyết Phi như không dám tin vào tai mình: “Thơ gì? Thơ tình ư?”
Đoàn Vân Phi ho lên hai tiếng: “Đọc thơ tình theo đuổi con gái rõ ràng là nông cạn, anh họ em, anh đây là người nông cạn đến thế sao? Không phải là thơ tình.”
“Vậy thì là thơ gì?”
Đoàn Vân Phi nghiêm nghị nói: “Chuyện này, đầu tiên em phải phân tích rõ ràng. Phân tích từ nhiều phương diện, bao gồm tuổi tác, quê quán, chiều cao, cân nặng, thị lực, chuyên ngành học, lớp học, phương hướng ký túc xá, thường tới nhà ăn số mấy, độ dài mái tóc, độ cao thấp của gót giày… Phân tích xong rồi, mới có thể tìm được điểm chọc thủng phòng tuyến. Đối với tình hình của Phi Phi lúc đó, anh cho rằng cô ấy là một học sinh ngoan đặt trọng điểm vào việc học tập, vì thế anh quyết định xuất phát từ góc độ chuyên ngành của cô ấy, tận tâm chuẩn bị một bài thơ. Phi Phi học tài chính kinh tế, nội dung bài thơ nhất định phải liên quan đến kinh tế. Sự thực chứng minh quyết định của anh vô cùng anh minh, quả nhiên Phi Phi vừa nghe bài thơ này liền kiên định không đổi lựa chọn ngay anh.”
Cát Tuyết Phi nhăn mày nhìn anh: “Bốc phét, vẫn là bốc phét! Bài thơ đó chưa quên chứ, anh đọc ra nghe xem nào.”
“Sao có thể quên được chứ, đó đã là ấn tượng mãi mãi không phai trong tâm trí anh rồi.”
Cát Tuyết Phi không nín được cười: “Mau lên, đừng vòng vo tam quốc nữa!”
“Toàn văn bài thơ như sau, nghe kĩ đây”. Đoàn Vân Phi đằng hắng, dùng tiết tấu lên bổng xuống trầm hùng hồn mạnh mẽ đọc ra: “Trứng gà vô cùng đắt, giá trứng vịt càng cao. Muốn mua trứng vịt muối, còn phải thêm sáu hào.”
Cả bàn tiệc cười vang. Trần Dư Phi cũng cười lăn lộn tới mức không thẳng người lên được, nhân lúc này liếc sang nhìn Nhiếp Phong. Anh cũng đang cười, chỉ là nụ cười có thâm ý khác, đôi môi khẽ rung, giống như đang đọc gì đó.
Có một số nụ hôn được gửi đi thông qua ánh mắt, có một số nụ hôn được dành tặng nhờ vào kí ức…
Cô biết ý chớp chớp mắt, đưa tay lên, sau khi chạm nhẹ lên bờ môi, lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt do cười nhiều quá.
Nhiếp Phong nâng ly rượu, đứng lên, hướng về phía Trần Dư Phi chúc xa, nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô: “Nào, anh mời Vân Phi và Trần tiểu thư đây một ly, chúc hai em… hạnh phúc!”
Hai chữ đơn giản này, hạnh phúc, nghe từ tai của hai người đều có cảm xúc sâu sắc. Trần Dư Phi chưa bao giờ như thế này, cảm thấy mình cách hạnh phúc gần đến vậy, chỉ có chiều dài bằng ánh mắt của anh. Cánh tay vươn ra trước một chút, liền có thể chạm vào, da ở phần đầu ngón tay đã cảm giác được khí nóng khiêu khích đó.
Mọi người dùng cơm đến rất khuya, sau khi tan tiệc thì ai về nhà nấy. Lúc đến, Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi ngồi xe do tài xế lái, bây giờ lại phải ngồi chiếc xe lúc trước trở về Đoàn gia lấy xe của Đoàn Vân Phi. Nhiếp Phong từ sân bay ngồi xe của công ty trực tiếp tới đây, không lái xe của riêng mình, anh cũng chui vào ngồi cùng một xe, mỉm cười bảo bác tài vất vả một chuyến, vòng một vòng đưa anh về. Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi ngồi ở hàng ghế sau, Nhiếp Phong ngồi ở ghế lái phụ. Trên xe, hai anh em họ tán chuyện rất vui vẻ, Trần Dư Phi chỉ ngồi yên không lên tiếng, luôn nhìn về phía Nhiếp Phong ngồi phía trước, có chút thiết tha, có chút khát khao.
Chỗ ở của Nhiếp Phong cách nhà hàng gần nhất, anh xuống xe trước, vẫy tay tạm biệt với hai người một cách tự nhiên. Trần Dư Phi lặng lẽ thở dài, khuôn mặt ngoảnh ra ngoài cửa sổ xe, nhìn đèn đường lúc sáng lúc tối. Điện thoại rung lên báo có tin nhắn, mở ra xem, chính là của anh. Ngắn gọn chỉ một câu: Nửa tiếng sau đợi dưới lầu nhà em.
Ra khỏi thang máy mười lăm tầng trở về nhà, Trần Dư Phi nhanh chóng đi tắm rửa, cởi bỏ bộ trang phục gò bó, thay bằng chiếc quần bò và áo T-shirt, tay cầm máy sấy vừa sấy tóc vừa nhìn đồng hồ, còn cách thời gian hẹn năm phút, cô rón rén mở cửa bước ra ngoài. Hai chiếc thang máy đều đang ở tầng một, cô xách túi, liếc nhìn nút bấm thang máy, lại liếc nhìn cửa nhà bên cạnh, tim đập thình thịch. Khó khăn lắm thang máy mới đi lên, cửa vừa mở liền xông vào trong, suýt chút nữa va vào Đỗ Thượng Văn đang mặc đồ ngủ.
Anh nhìn Trần Dư Phi: “Sao vừa mới về mà lại ra ngoài vậy?”
“Mình… mình… hôm nay uống hơi nhiều rượu, dạ dày khó chịu, muốn uống một chút sửa bò nóng, trong tủ lạnh hết sữa rồi, mình, mình đến siêu thị mua một ít.”
Đỗ Thượng Văn hướng về phía cô đung đưa túi xách trong tay: “Vẫn là mình tốt nhé, sớm đã nghĩ đến, này, bình này là mua cho cậu đấy.”
Trần Dư Phi nhận lấy một bình sữa bò lớn, cười khổ: “Cảm ơn nhé!”
Đỗ Thượng Văn “xì” một tiếng, lấy tay quệt lên mũi cô, mở cửa vào nhà: “Ngủ sớm đi nhé.”
Trần Dư Phi lấy chìa khóa ra, tra chìa vào ổ khóa một cách chậm chạp, Đỗ Thượng Văn nhớ ra gì đó quay đầu về phía cô nói lớn: “Vẫn còn một chuyện.”
“Chuyện gì?”, Trần Dư Phi nhanh chóng quay đầu.
Đỗ Thượng Văn thò đầu ra để cô có thể nhìn thấy, dò xét trên trên dưới dưới, cười hi hi nói: “Có phải mình không cẩn thận phá vỡ chuyện tốt của ai đó không?”. Trần Dư Phi nắm chặt nắm đấm dùng sức giả vờ vung về phía anh, xoay chìa khóa mở cửa, lại vào nhà đợi hai phút sau, cẩn thận xuống dưới lầu thành công.
Chạy nhanh một mạch tới cổng của khu dân cư, xe của Nhiếp Phong đã dừng ở bên đường. Anh đứng dựa người vào cửa xe, nhìn thấy Trần Dư Phi liền tiến lên trước, nắm chặt tay cô, tay nắm chặt tay ngồi vào trong xe, cuối cùng ôm chầm lấy cô.
Không gian trong xe chật hẹp, hai người đều nghiêng nửa người, Nhiếp Phong đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi cô, ngẩng mặt lên khẽ cười: “Đã lâu lắm rồi anh không hồi hộp như thế này”. Trên môi Trần Dư Phi vẫn còn lưu lại mùi vị của anh, cô mỉm cười nép vào lòng anh.
Nơi này không phải là nơi có thể ở lâu, nửa đêm canh ba, lại thêm Nhiếp Phong vừa mới công tác trở về, hai người lái xe về căn nhà bên bờ hồ Huyền Vũ của anh. Nhiếp Phong vừa lái xe vừa đầu ngắm nhìn cô: “Đây hình như là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò theo đúng nghĩa thực sự.”
Trần Dư Phi cười, anh cũng cười: “Con gái lần đầu tiên hẹn hò với anh mà chỉ mặc áo T-shirt, em là người đầu tiên.”
Trần Dư Phi trêu chọc: “Vậy bọn họ đều mặc những gì? Đồ ngủ à?”
“Đồ ngủ đương nhiên cũng có, có điều cơ hội gặp được không nhiều.”
“Thế chẳng phải anh thường xuyên bị thất vọng sao?”
“Có thất vọng hay không và lúc hẹn hò phụ nữ mặc đồ gì chẳng liên quan với nhau.”
“Vậy có liên quan với cái gì?”
Nhiếp Phong trầm giọng cười: “Về cơ bản, có liên quan với tốc độ cởi đồ của họ.”
Mặt Trần Dư Phi hơi nóng bừng, nhìn chằm chằm vào kính chắn gió, nhất thời một lúc lâu không biết phải đáp lại câu nói trêu chọc của anh như thế nào. Nhiếp Phong giơ tay lên, thân thiết vò vò đầu cô, mỉm cười lắc đầu: “Cô nàng ngốc nghếch!”
Nhà của Nhiếp Phong so với lần trước Trần Dư Phi đến không có thay đổi gì, chỉ là lần này mới có hứng thú tham quan kĩ càng một chút. Rất rõ ràng đây là căn nhà của người đàn ông độc thân điển hình, phong cách thiết kế vô cùng mạnh mẽ, màu sắc nếu không phải đen thì là trắng, không có những trang trí dư thừa, bởi vì phòng nhiều mà đồ đạc thì ít, nên tạo cảm giác trống trải.
Lúc Nhiếp Phong đi tắm, Trần Dư Phi ở trong thư phòng tầng hai lật xem những đĩa nhạc anh sưu tầm. Có thể nhận ra Nhiếp Phong rất có hứng thú với lĩnh vực âm nhạc, tất cả các loại hình âm nhạc anh đều sưu tầm, phân chia thành các loại đặt trên giá CD. Trần Dư Phi lật một album của nhóm nhạc Lake Of Tears, trước mắt sáng lên, tiếp tục lật phía dưới, quả nhiên tất cả các album đã phát hành của Nightwish đều được đặt cùng nhau.
Đặt đĩa vào trong hộp nhạc, tiếp theo nhấn nút phát nhạc, cô ngồi trên sàn nhà lặng lẽ lắng nghe, bên ngoài bức tường kính ngăn cách phòng khách dưới lầu chính là hồ Huyền Vũ gợn sóng lăn tăn trong màn đêm.
Giọng hát tuyệt đẹp đã trải qua luyện tập ca kịch chuyên nghiệp của nữ ca sĩ chính Tarja và nhạc đệm của mang phong cách Metal hòa quyện vào nhau một cách thần kì, giống như một nữ pháp sư chầm chậm hát lên lời kêu gọi kì ảo, thần bí, đẹp đến mức khiến người khác không kiềm chế được bỗng trở nên nghiêm túc và trang trọng hẳn. Bài hát này, một nhóm nhạc có thể có một bài đã là sự thiên vị của Muses, Sleeping sun.
Đèn trong phòng bị tắt đi, Nhiếp Phong chân trần bước vào, ngồi bên cạnh Trần Dư Phi, ôm chặt cô vào lòng, cùng lắng nghe tiếng nhạc cùng cô trong bóng tối.
Một bản nhạc vừa hết, khi khúc nhạc dạo lần thứ hai vang lên, Nhiếp Phong khẽ nói: “Năm 2003 anh đã xem liveshow âm nhạc của Nightwish lúc đó ở Na Uy, nói thế nào nhỉ, kinh động cả người và trời.”
Trần Dư Phi than thở: “Em chỉ xem liveshow của họ khi tới Trung Quốc năm 2008 thôi.”
“Lần đó anh cũng đi.”
“Anh xem ở đâu? Bắc Kinh, Thượng Hải hay là Hong Kong?”
Nhiếp Phong nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Vân Phi từng nói có quen một fan cuồng Nightwish, liên tục xem cả ba liveshow, có phải người đó là em không?”
Nightwish chính là nhóm nhạc Metal Gothic mà Trần Dư Phi yêu thích nhất, được biết họ sắp đến Trung Quốc làm liveshow, Đoàn Vân Phi chi tiền mua vé buổi biểu diễn, vé máy bay, còn Đỗ Thượng Văn xin nghỉ cùng đi với cô suốt hành trình, đưa Trần Dư Phi một lượt từ Bắc Kinh đến Thượng Hải rồi Hong Kong liên tục cả ba buổi biểu diễn, khiến cô vô cùng hạnh phúc. Chỉ tiếc là giọng ca nữ chính Tarja đã rời nhóm, nên cô không thể nghe được bài hát Sleeping sun phiên bản hoàn mỹ nhất trên thế giới.
“Thằng nhóc Vân Phi lại không có công mà hưởng mất lợi! Vé của ba liveshow đó là anh tặng cho nó đấy.”
“Anh?”
“Anh cũng giống như em, liên tục tham gia cả ba liveshow.”
Trần Dư Phi kinh ngạc nhìn anh: “Thật sao?”
“Hơn nữa vị trí chỗ ngồi của chúng ta còn là cạnh nhau, lúc ở Hong Kong anh ở khách sạn Grand Hyatt, ở vịnh Đồng La, phòng của em cũng sát vách phòng anh luôn.”
“Vậy sao em không thể nhớ nổi là đã từng gặp anh nhỉ? Anh chàng đẹp trai đến mức này đứng ngay bên cạnh, em không thể nào ba lần đều không chú ý tới được!”
Nhiếp Phong cười: “Vân Phi nói người bạn cùng nó đi Hong Kong xem liveshow âm nhạc đó cực kì thích ăn món trà sữa trân châu xoài của cửa hàng Hứa Lưu Sơn, nửa đêm canh ba nó còn chạy đến con đường Hennessy mua cho người bạn đó.”
“Thực sự rất ngon, còn ngon hơn rất nhiều so với lúc em ăn trà sữa trân châu xoài Hứa Lưu Sơn ở Thượng Hải và Thâm Quyến nữa cơ!”. Trần Dư Phi liếm liếm môi: “Nghĩ đến là muốn nhỏ nước miếng rồi. Thật là, sao lúc đó em không nhìn thấy anh nhỉ, càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào!”
Nhiếp Phong cười: “Vậy bây giờ có phải anh nên tạo cho em thêm chút ấn tượng sâu sắc không?”
Trần Dư Phi nhướng mày, anh đã nhẹ nhàng hôn cô. Âm nhạc bao quanh hai người. Dùng ca khúc diễn tả tâm hồn, mới có thể làm rung động tâm hồn. Đầu cây pháp trượng của nữ pháp sư phun ra những đốm sáng, hào quang lấp lánh, đốt cháy ngọn đèn khô cạn đằng sau cánh cửa kí ức sâu thẳm, nâng lên trong tay, chiếu sáng con đường vận mệnh cho cô vay mượn. Thì ra cũng đã từng đi lướt qua vai anh, từng chỉ cách nhau trong gang tấc.
Trần Dư Phi thờ dài, cả người cô, đều muốn say rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT