“Thần” nhìn thấy nụ cười tự tin xuất hiện trên gương mặt thanh tú của Lakjhal thì hơi kinh ngạc sau đó nói:
“Con đã vượt qua khảo nghiệm của ta thì hãy tiến đến để nhận lấy truyền thừa từ 99 đời "người truy tìm Sứ Mệnh””.
Lakjhal tiền đến gần “Thần”, người lấy từ trán của chính mình ra một điểm sáng màu đỏ sậm và dẫn dắt nó tiến vào trán Lakjhal. Nhìn cậu đã hấp thụ nó, “Thần” nói:
“Đây là tất cả ký ức của chúng ta. Nó bao gồm kiến thức, trải nghiệm, kinh nghiệm của 99 thế hệ "người truy tìm Sứ Mệnh” nên lượng tri thức trong đó to lớn đến mức có thể nhồi nát cả không gian nơi này. Chúng ta gọi nó là “Illyse Genegid – suối nguồn tri thức”, con phải hấp thụ từng chút một, đừng quá nôn nóng sẽ rất nguy hiểm. Cuối cùng là con thể lựa chọn giải thoát các chủng tộc bằng cách ngồi lên vương tọa. ”.
“Chúng ta chỉ có thể trợ giúp con đến đây, còn lại thì con phải tự đi lên con đường của chính mình, mạnh mẽ lên, con trai”.
Nói rồi thân ảnh của “Thần” hóa thành triệu triệu điểm sáng và dần tan biến trên vương tọa. Chính lúc này Lakjhal có thể thấy được gương mặt của "Thần", đó là một gương mặt của một thanh niên bừng bừng đầy phấn chấn, đôi mắt luôn toát ra sự tự tin khiến những ai nhìn vào đều muốn cảm phục và muốn bước theo sau bóng lưng của Người. Trong ánh mắt của "Thần" lúc này khiến Lakjhal thấy được sự thanh thản, giải thoát, ánh mắt của người dần khép lại đầy an bình.
Lakjhal nhìn chiếc vương tọa được đúc từ cẩm thạch trắng và vàng ròng, cậu biết khi mình ngồi lên thì cả thế giới sẽ không thể nào yên bình được nữa.
Đối với các chủng tộc khác thì con người chẳng khác nào loài kiến nhưng lại được một con rồng bảo vệ, không những thế con kiến ấy ngồi lên đầu họ, 10000 nghìn năm thù hận thì cho dù vẫn còn ám ảnh bởi sự sợ hãi “Thần” thì các chủng vẫn sẽ là tai họa đối với loài người.
Ánh mắt dịu dàng của Arthur lúc này lại hiện lên trong tâm trí Lakjhal, ánh mắt ấy không những là Lakjhal dịu òng lại mà làm cậu càng thêm lạnh lùng.
Loài người ích kỷ, hèn nhát, độc ác, tàn nhẫn, tham lam, dục vọng, dơ bẩn,... chính bọn chúng đã cướp đi Arthur khỏi tầm tay Lakjhal thì tại sao cậu phải cho bọn chúng được hạnh phúc, tất cả cút xuống địa ngục mà hạnh phúc với quỷ dữ đi… con người.
Lakjhal bước đền trước vương tọa và xoay người ngồi xuống, cậu nhắm lại ánh mắt đạm mạc hờ hững không để bất kỳ sinh mạng nào trong mắt, Lakjhal nhẹ nhàng đầy lạnh lẽo nói:
-Tận hưởng những ngày tháng yên bình cuối cùng đi nhân loại.
ẦM!...
Không gian chung quanh vương tọa rung lên mãnh liệt, các bậc thang, các kiến trúc, các bức họa khổng lồ chung quanh nhanh chóng vỡ nát và ầm ầm sụp đổ.
Lakjhal hiện đang dùng ý chí của mình tiếp xúc với Illyse Genegid, ý chí của cậu vừa chạm vào nhẹ vào điểm sáng thì một một lượng tri thức đâm mạnh và bùng nổ như muốn phá tan đầu Lakjhal. Cậu dùng ý chí của mình ngưng tụ lại sau đó cố nén đau nhức để hấp thụ lượng tri thức đó.
Không gian tiếp tục sụp đổ, trên vương tọa cô độc có một thân ảnh đang nhắm mắt hờ hững với tất cả mọi thứ đang xảy ra chung quanh.
Thời gian trôi qua, Lakjhal mở mắt, cậu không biết mình đã trải qua bao lâu nữa, có lẽ là hơn 1000 năm, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt. Lakjhal vừa rồi hấp thụ 1000 năm ký ức của “người truy tìm Sứ Mệnh” đời thứ 1 tên là Khall Girihal, chỉ một 1000 năm ký ức trong cuộc sống dài gần như vô tận của Người nhưng những kinh nghiệm, tri thức, tình cảm chất chứa trong đó khiến Lakjhal cảm giác mình đã trải qua hàng mấy mươi kiếp sống.
Bây giờ cậu đã thấm thía được một chút lời “Thần” nói, đối với những người như họ thì càng nhiều tình cảm thì chỉ càng đau đớn, thống khổ, cô đơn.
Lakjhal nhớ lại từng ngày tháng bên cạnh Arthur, cứ ngỡ đó chỉ là tình cảm của người em trai dành cho người chị mình thương yêu, nhưng từ lâu cậu đã biết đó không đơn thuần chỉ như thế, nó là cảm xúc mãnh liệt hơn thế được gọi là "yêu".
Cho đến thời khắc này cậu chợt nhận ra mình không yêu Arthur, 1000 năm chìm đắm trong ký ức khiến cậu hiểu ra rằng từ yêu không diễn tả được hết tình cảm của mình dành cho nàng, không có bất kỳ từ ngữ nào diễn tả được nỗi lòng của Lakjhal mỗi khi nhớ đến Arthur. Tình cảm này như thứ thuốc độc đầy ngọt ngào, càng uống thì chỉ càng làm mình đau đớn nhưng lại khiến cho bản thân không thể kiềm chế mà tiếp tục uống vào và nhận càng nhiều thống khổ.
Lakjhal hơi lắc đầu mỉm cười tự giễu, cậu đứng khỏi vương tọa và quan sát nơi đây một lần nữa, không gian chung quanh cậu lúc này là một màu đen thăm thẳm chỉ có Lakjhal và chiếc vương tọa cao ngạo, cô độc, đằng sau vương tọa cắm một thanh kiếm khổng lồ, cao ngút ngàn không nhìn thấy chuôi – Thánh kiếm Excarlibur của Arthur.
Từ trong ký ức của Khall và kiến thức đến từ Illyse Genegid thì cậu biết đây là một không gian do các đời “người truy tìm Sứ Mệnh” xây dựng, nó sẽ dựa vào tâm trí của người sỡ hữu mà biến hóa ra không gian chung quanh, chiếc vương tọa là chìa khóa để nắm giữ không gian này.
Hiện tại Lakjhal vẫn chưa thể thực sự làm chủ được chiếc vương tọa nên sau ra khỏi nơi đây cậu không thể tiến vào mà chỉ có thể câu thông với vương tọa để gửi những vật phẩm cần thiết. Cho nên công năng hiện tại của nó chỉ như một kho chứa đồ nhỏ gọn thôi.
…
Lakjhal thoát khỏi không gian của chiếc vương tọa và xuất hiện bên cạnh hồ nước, cậu nhìn các Tinh Linh và nói bằng thứ tiếng của họ:
-Ta sẽ giúp các ngươi phá vỡ phong ấn nhưng các ngươi phải đáp ứng hoàn thành cho ta một điều kiện.
Các Tinh Linh hơi kinh ngạc khi chỉ cách đây không đến nửa ngày người trước mắt chỉ có thể dùng động tác để biểu đạt điều muốn nói, bây giờ đã có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, một Tinh Linh nam hơi nghiêng người cung kính nói:
-Chúng ta đã được Nữ Hoàng dặn dò phải đáp ứng tất cả yêu cầu của người thưa “hậu duệ của thần linh vĩ đại”.
-Tin rằng các ngươi sẽ giữ lời.
Lakjhal nói rồi đi chậm rãi cất bước trên mặt hồ đi đến cạnh tảng đá cổ xưa, cậu đưa dấu ấn có hình vương tọa trên mu bàn tay phải áp vào dấu ấn trên tảng đá, các luồng ánh sáng màu xanh lục bốc lên từ tảng đá sau đó nhẹ hòa quyện lại và từ từ bay lên cao hình thành một cột ánh sáng nối liền bầu trời.
Lakjhal bước vào cột ánh sáng trong tầm mắt của hàng trăm nghìn Tinh Linh, cậu rút hai thanh kiếm Platonic và Deviance, dồn sức chém mạnh vào tảng đá khổng lồ trước mắt.
YAAA!...
ẦM!...
Crack!
Một vết nứt chạy dọc và chẻ tảng đá cao hơn 20 mét ra làm đôi.
Cả khu rừng rộng mênh mông trở nên nun rẩy, chao đảo khiến chim chóc và thú rừng bạo loạn, những mãnh thú sống trong rừng gầm lên đầy sợ hãi.
Tất cả người dân trên vùng Hill Sepogon đều được thấy một cảnh tượng mà cả đời này họ sẽ không bao giờ quên. Một cây đại thụ khổng lồ từ trên bầu trời dần hạ xuống khu rừng, cây đại thụ cao hàng chục dặm như muốn nói liền bầu trời và mặt đất, bóng của nó như che kín cả bầu trời của khu rừng.
Cây cối trong khu rừng như được tiếp thêm sinh mệnh, tất cả phát triển mạnh mẽ và cao hơn so với trước đây hàng chục lần, diện tích khu rừng nhanh chóng lan rộng như muốn nuốt trọn cả vùng Hill Sepogon, những ngôi làng, các tòa thành bị rừng rậm bao phủ và che lấp, vô số người bị lạc vào rừng và rất nhanh trở thành mồi cho thú dữ…
Trong một tòa thành nguy nga tráng lệ. Lãnh chúa vùng Hill Sepogon - Công tước Alatos Amos Gideric hoảng sợ nhìn một mảnh rừng nhanh chóng tiếp cận và sắp phủ lên thành trì của mình. Bên cạnh ông là một người thanh niên đầy phong trần và mệt nhọc nhưng tất cả không thể che dấu khí thế mạnh mẽ của anh. Alatos kinh hoàng hỏi người thanh niên:
-Ngươi có biết chuyện gì đang diễn ra không Lancelot,…
Lancelot nhíu mày người trước mắt, kẻ khi xưa từng là một kỵ sĩ mang đầy huy hoàng trên chiến trường giờ đang run rẩy trước cảnh tượng trước mắt. Nhưng anh thở dài, không riêng gì Alatos mà tất cả nhưng người sau cuộc phản loạn đều trở nên như thế, họ đã mất đi niềm tin và tín ngưỡng khi phản bội nhà vua, do đó họ đã trở nên yếu đuối trước sự ám ảnh của Thanh Kiếm Bóng Tối trong suốt 5 năm.
-Tinh Linh đã được thoát khỏi phong ấn, “Thần” đã trở về,…
Lancelot nhìn cảnh tượng trước mắt và trầm trọng nói. Sau đó quay người bỏ đi, trực giác nói cho anh biết chuyện này có liên quan đên Lakjhal, và có lẽ cậu ta đang ở trong lãnh địa của Tinh Linh, anh phải đến đó.
-Ngươi đi đâu thế Lancelot, ngươi hãy ở lại cùng ta bảo vệ thành trì này,…
Nghe giọng của Alatos sau lưng khiến Lancelot hơi phiền muộn, anh cất giọng nói:
-Ngươi là một kỵ sĩ đã mất đi tín ngưỡng chứ không phải là một kỵ sĩ mất đi can đảm, hãy luôn nhớ rằng mình một kỵ sĩ mà không phải một tên hèn đã mất đi tất cả nhân tính.
Lancelot biến mất trong căn phòng để lại Alatos đứng nơi đó sững sờ, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT