Sau cuộc họp lãnh đạo cấp 2, nghỉ 5 phút rồi lại nhanh chóng mở cuộc họp Đảng ủy xã Mã Thạch.
Mặc dù Diệp Chi Nhiên không phải là Ủy viên Đảng ủy, nhưng Chánh văn phòng Đảng chính phụ trách ghi chép nội dung hội nghị, nên luôn tham gia vào hội nghị, Chương Lập Nhân là đồn trưởng đồn cảnh sát, đương nhiên cũng tham gia hội nghị.
Hai người bước tới hành lang hút một điếu thuốc, Chương Lập Nhân hỏi:
- Tiểu Diệp, tối qua cậu bận lắm đúng không?
Diệp Chi Nhiên gật đầu nói:
- Chủ tịch xã Lâm xảy ra chuyện, vốn đã bận, cộng thêm việc tên Hà Quý Điền lắm chuyện, nên càng bận hơn.
Chương Lập Nhân thấy hành lang không có ai, bèn nhẹ nhàng nói:
- Sau khi Chủ tịch xã Lâm gặp nạn, cơ hội của Tiểu Diệp cậu sẽ đến, phải nắm cho chắc.
Diệp Chi Nhiên mỉm cười, không phủ nhận rồi nói:
- Đi vào đi, sắp họp rồi.
Bí thư Tần Đại Minh vẫn chủ trì cuộc họp Đảng ủy:
- Các đồng chí, mời mọi người đến đây tham dự hội nghị Đảng ủy trong thời gian nắm, chủ yếu là vì phải thảo luận hai vấn đề nhân sự. Thứ nhất, do Hà Quý Điền làm việc sơ suất, tạo thành cục diện bị động về công việc cho Đảng ủy xã, Ủy ban nhân dân xã, tôi đề nghị điều Hà Quý Điền đến Trạm khoa học nông thôn đảm nhiệm chức Phó Bí thư chi bộ Đảng, sau đây mời mọi người biểu quyết.
Chủ đề này đã nhắc tới trong hôi nghị lãnh đạo cấp 2 vừa rồi, giờ chỉ là đi theo hình thức mà thôi. Bí thư Tần áp dụng biểu quyết tại chỗ, không để mọi người phát biểu ý kiến nữa.
Diệp Chi Nhiên thấy ngoài Chủ tịch xã Lâm, những người khác đều nhanh chóng giơ tay tán thành.
Chủ tịch xã Lâm ngập ngừng ít phút, rồi cũng giơ tay.
Bí thư Tần nhìn sang Chủ tịch xã Lâm rồi nói:
- Rất tốt, việc đầu tiên đã được mọi người đồng loạt tán thành, thông qua. Việc thứ hai, Huyện ủy có chỉ thị, sau khi Chủ tịch xã Lâm gặp nạn, để không ảnh hưởng tới công việc bình thường của Ủy ban nhân dân xã Mã Thạch, Đảng ủy sẽ đề cử hai người cho vị trí Phó Chủ tịch xã, báo cho Ban tổ chức Huyện ủy khảo sát. Sau đây, đồng chí Phan Thu Sinh ủy viên Ban tổ chức sẽ nói về người được đề cử.
Phan Thu Sinh đã nhận được gợi ý của Bí thư Tần trước cuộc họp, lúc này bèn đề ra người được tiến cử:
- Căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Huyện ủy và nguyên tắc tuyển chọn cán bộ, tôi tiến cử hai vị đồng chí, Diệp Chi Nhiên của Văn phòng Đảng chính và Dương Chính của Văn phòng kế hoạch hóa gia đình.
- Đồng chí Phan Thu Sinh tiến cử Diệp Chi Nhiên và Dương Chính, chúng ta xem từng người một, mọi người thảo luận về Diệp Chi Nhiên trước đi.
Bí thư Tần nói không tỏ thái độ gì.
Thông qua sự việc của Chủ tịch xã Lâm, ông và Chủ tịch xã Lý đã xảy ra rạn nứt khó hàn gắn, giờ đây là cơ hội tốt để quan sát thái độ của các thành viên Đảng ủy khác.
Diệp Chi Nhiên và Bí thư Tần thân nhau, người của Đảng ủy huyện đều biết.
Bí thư Tần lần này hi vọng rằng Chủ tịch xã Lý đứng ra phản đối việc Phan Thu Sinh đưa ra người tiến cử, làm vậy, ông ta sẽ càng mất điểm trước mặt Bí thư Đường.
Không ngờ lần này Chủ tịch xã Lý không phản đối, ông ta giơ tay nói:
- Đồng chí Diệp Chi Nhiên khả năng làm việc tốt, trẻ tuổi tài cao, tôi đồng ý.
Bí thư Tần thay đổi sắc mặt, cảm giác như mình đánh hụt.
Những ủy viên khác đều hiểu được chuyện này, ào ạt khẳng định cho Diệp Chi Nhiên, nhất loạt giơ tay biểu lộ đồng ý.
Bí thư Tần liền nói:
- Nếu mọi người đã khá nhất trí với ý kiến của đồng chí Diệp Chi Nhiên, vậy thì tôi cũng đồng ý. Mọi người thảo luận thêm về đồng chí Dương Chính đi.
Chủ tịch xã Lý nói một câu:
- Đồng chí Dương Chính đã 45 tuổi rồi, không phù hợp với yêu cầu trẻ hóa cán bộ.
Dương Chính là người được tiến cử, theo chỉ thị của Bí thư Tần, Phan Thu Sinh chọn ông ta ra, là để chắc cho việc Diệp Chi Nhiên được thắng cử trong cuộc họp thường vụ huyện ủy.
Bởi việc miễn nhiệm cán bộ cấp phòng bắt buộc phải thông qua cuộc họp thường vụ huyện ủy, Đảng ủy xã chỉ đóng vai trò đề cử.
Chủ tịch xã Lý đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, ông ta cố ý nói như vậy, để làm nổi bật sự tồn tại của Chủ tịch xã.
Dương Chính là người của Phó Bí thư Vương, bà ta ủng hộ:
- Thái độ làm việc của đồng chí Dương Chính tích cực, khả năng tốt, rất thích hợp trở thành người được chọn. Tôi đồng ý.
Là người được chọn, những ủy viên khác đều thể hiện đồng ý.
Không ngờ những người khác không hề thay đổi ý kiến về việc lựa chọn người cho chức Phó Chủ tịch xã.
Bí thư Tần nói:
- Nếu các đồng chí đã đồng ý nhất chí, thì chúng ta sẽ quyết định như vậy, Diệp Chi Nhiên sẽ là người được tiến cử số 1 cho chức Phó Chủ tịch xã, Dương Chính là người được tiến cử số 2, sau khi cuộc họp kết thúc sẽ báo cáo kết quả lên cho Ban tổ chức Huyện ủy. Giải tán.
Sau khi ăn cơm trưa, Diệp Chi Nhiên đến thị trấn mua một lẵng hoa, đến linh đường của Chủ tịch xã Lâm.
Thời tiết tháng bảy, vừa nóng, vừa ẩm ướt.
Di thể của Chủ tịch xã Lâm được đặt trong một cỗ quan tài ướp đá, bên trên phủ một lớp vải trắng, trên ngực đặt một quyển Hiến pháp nước Trung Quốc. Lẵng hoa, vòng hoa đặt đầy phòng.
Diệp Chi Nhiên đưa lẵng hoa vào, cúi lạy trước di thể xong, liền được người nhà Chủ tịch xã Lâm dẫn tới phòng bên cạnh uống trà.
Mã Diễm Lệ đang ở cùng vợ Chủ tịch xã Lâm, Hà Xuân Anh, thấy hắn đến, liền bước tới chào. Diệp Chi Nhiên nói rằng cô ấy đã vất vả rồi. Hà Xuân Anh bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn rồi cảm ơn:
- Chánh văn phòng Diệp, Chủ tịch xã Trình đã tới đây, cảm ơn cậu đã giúp tôi.
Diệp Chi Nhiên không dám nhận công, liền nói:
- Chị à, đây là quyết định của Đảng ủy xã, không phải là công lao một mình tôi. Chị đừng quá đau buồn, Chủ tịch xã Lâm đã đi rồi, chị phải giữ sức khỏe, nghĩ cho đứa bé.
Hà Xuân Anh đã kết hôn với Chủ tịch xã Lâm nhiều năm, đương nhiên hiểu được tác phong của quan trường, tục ngữ có câu:
"Ông chết chẳng ai lo, bà chết sập gãy cầu."
Rất nhiều người theo đuổi thế lực trên quan trường, lãnh đạo mất, người né tránh thì nhiều, người giúp đỡ thì ít, huống hồ quan hệ giữa Chánh văn phòng Diệp và bà ấy lại bình thường, vì vậy nó càng trở nên quý giá hơn.
- Chánh văn phòng Diệp, tôi là người biết nhìn nhận, việc hậu sự của Chủ tịch xã Lâm đã khiến cậu phải vất vả như vậy, tôi xin thay mặt Chủ tịch xã Lâm dưới suối vàng cảm ơn cậu.
- Chị ạ, chị đừng như vậy, mặc dù tôi có giúp được một chút, nhưng cũng chỉ là những việc nên làm thôi.
Dừng một lúc lại hỏi:
- Đã thương lượng xong khoản tiền bồi thường của công ty Trường Vinh chưa?
Công ty Trường Vinh là đơn vị có chiếc xe hàng gặp chuyện, mặc dù Chủ tịch xã Lâm phải chịu trách nhiệm trong vụ tai nạn giao thông, nhưng Trung Quốc là một quốc gia rất có nhân tính, đối phương không chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, nhưng vẫn phải bồi thường về kinh tế.
Sau khi gặp nạn, hắn đã chỉ định nhân viên văn phòng Đảng chính cùng phối hợp với người nhà Chủ tịch xã Lâm để đàm phán với đối phương.
Công ty Trường Vinh nghe rằng người chết là Phó Chủ tịch xã, nên cũng khá phối hợp.
- Đã thương lượng xong rồi, đối phương bồi thường 60 nghìn Tệ.
Hà Xuân Anh đáp.
Diệp Chi Nhiên gật đầu, "ừm" một tiếng.
Thường thì trong các vụ tử nạn bởi tai nạn giao thông, mức bồi thường không tới 30 nghìn, công ty Trường Vinh có thể bỏ ra 60 nghìn đã được coi là rất tốt rồi.
Diệp Chi Nhiên thầm tính, tiền hưu trí, tiền trợ cấp, phí mai táng và cả tiền bổ trợ ngoài của Ủy ban nhân dân xã cũng có 800000, trong thời gian ngắn, cuộc sống của người nhà nạn nhân có lẽ đã có thể đảm bảo.
Họ nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Diệp Chi Nhiên bèn đứng dậy chuẩn bị cáo từ, thì nhìn thấy một chiếc xe "vương miện" lái tới, nhìn cho kỹ, người đi từ trên xe xuống là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Mã Thiên Thành, hắn liền nói với Hà Xuân Anh:
- Chị đi tiếp đi, Chủ tịch huyện Mã tới rồi.
Hà Xuân Anh ngớ ra, rồi cùng Diệp Chi Nhiên ra đón.
Chủ tịch huyện Mã không nói gì, mà bắt tay với Hà Xuân Anh và Diệp Chi Nhiên, rồi đến linh đường đặt vòng hoa, cúi lạy.
Sau đó, được Hà Xuân Anh dẫn đường, ông bước vào phòng bên cạnh uống trà.
- Tiểu Diệp đến bao lâu rồi?
Chủ tịch huyện ngồi xuống, rồi nói chuyện với Diệp Chi Nhiên trước.
Diệp Chi Nhiên từng tiếp xúc với Chủ tịch huyện Mã trong trường Đảng Huyện ủy, trong ba tiết học mà Chủ tịch huyện Mã giảng tại trường Đảng, Diệp Chi Nhiên đã để lại ấn tượng khá sâu sắc cho Chủ tịch huyện Mã.
- Tôi mới đến không lâu, thưa Chủ tịch huyện Mã.
Diệp Chi Nhiên cung kính đáp.
Hắn đã từng nghe nói về việc Phó Chủ tịch xã Lâm là người của Chủ tịch huyện Mã, xem ra chuyện này là thật.
Nhưng sau khi Phó Chủ tịch xã Lâm mất, Chủ tịch huyện Mã đích thân đến viếng, chỉ có thể cho thấy Chủ tịch huyện Mã là một người hoài niệm, đối xử tốt với cấp dưới của mình.
Chủ tịch huyện Mã quay đầu nói với Hà Xuân Anh:
- Chủ tịch xã Lâm đi đột ngột, cô đừng đau buồn quá. Gia đình có gì khó khăn không? Có gì cần giúp cô cứ nói.
Hà Xuân Anh rất cảm kích vì Chủ tịch huyện Mã đến đây, nghĩ một lát, việc hậu sự của Chủ tịch xã Lâm đã được sắp xếp rất thỏa đáng rồi, Diệp Chi Nhiên giúp bà ấy nhiều như vậy, bà ấy còn đang nghĩ phải báo đáp thế nào, giờ đây là một cơ hội để báo đáp, liền nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch huyện Mã, nếu như Chủ tịch xã Lâm nhìn thấy nhất định sẽ rất ấm lòng. Việc hậu sự của Chủ tịch xã Lâm đã sắp xếp ổn thỏa, nhờ vào Chánh văn phòng Diệp giúp đỡ...
Bà liền kể một loạt về việc Diệp Chi Nhiên móc nối sự cố với nhân tố công việc thế nào, cố giành được bồi thường thế nào, kiếm được cương vị công tác cho bà trong cuộc họp Đảng ủy thế nào.
Chủ tịch huyện Mã cảm thấy sự việc được sắp xếp rất ổn thỏa. Ông là một người trọng tình cảm, nếu không cũng sẽ không đến hỏi han nhà cấp dưới.
Khi đến đây, ông còn nghĩ đến việc nói chuyện với xã, giúp người nhà Chủ tịch xã Lâm giải quyết một vài khó khăn, giờ đây xem ra đã không cần nữa.
Lòng ông đã thanh thản hơn rất nhiều, ông nhìn Diệp Chi Nhiên càng cảm thấy hài lòng hơn.
- Tiểu Diệp được lắm.
Chủ tịch huyện Mã khen Diệp Chi Nhiên.
- Không dám, Chủ tịch huyện Mã, đây đều là những việc tôi nên làm.
- Nếu mỗi cán bộ đều làm tốt những việc nên làm, không làm những việc không nên, vậy thì huyện ta sẽ càng có tiền đồ.
Chủ tịch huyện nói rất ôn hòa:
- Cố làm cho tốt, cậu là một người có năng lực, tôi ủng hộ cậu gánh vác nhiều trách nhiệm. Lời không nhiều, nhưng lại nói rất chính xác.
Diệp Chi Nhiên vội nói:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Mã đã cổ vũ, tôi nhất định ghi nhớ lời dạy của ông, làm tốt công tác của mình.
Diệp Chi Nhiên là một người hiểu chuyện, ý của Chủ tịch huyện Mã là, nếu như cuộc họp thường vụ Huyện ủy thảo luận về vị trí Phó Chủ tịch xã xã Mã Thạch, ông ấy sẽ bỏ một phiếu cho hắn, đây là một niềm vui bất ngờ.
Có sự ủng hộ của Bí thư Đường và Chủ tịch huyện Mã, hắn rất có khả năng sẽ được thông qua, hơn nữa, ý nghĩa lớn hơn nữa không nằm trong việc này, mà nằm trong lần kết hợp này, Chủ tịch huyện Mã và Bí thư Đường sẽ hợp tác với nhau thành công.
Mặc dù Diệp Chi Nhiên không làm việc trong huyện, nhưng hắn rất rõ về sự tranh giành quyền lực ở Huyện ủy.
Sau khi Bí thư Đường được điều tới Thường Gia, vì cản bước đường thăng tiến của Chủ tịch huyện Ân, mặc dù ngoài mặt Chủ tịch huyện Ân không biểu lộ gì, nhưng lại không phối hợp làm việc trong cuộc họp Ủy viên thường vụ huyện.
Ông ta đã làm chức Phó chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện bảy tám năm, rễ rất sâu, có sức ảnh hưởng lớn.
Mặc dù Bí thư Đường có thể mượn sự ủng hộ của Thành ủy và quyền uy của người đứng đầu để áp chế ông ta, nhưng trong cuộc họp Ủy viên thường vụ huyện, ưu thế của Bí thư Đường rất yếu, nếu thành công liên thủ với Chủ tịch huyện Mã lần này, thay đổi kết cấu quyền lực trong cuộc họp Ủy viên thường vụ huyện, điều này có ý nghĩa to lớn đối với việc khống chế ủy viên thường vụ của Bí thư Đường. Cần phải biết rằng, Chủ tịch huyện Mã trước kia phần lớn thời gian đều đứng bên Chủ tịch huyện Ân.
Đây được gọi là "tặng người hoa hồng tay còn mùi thơm", "mùi thơm" này chính là do Hà Xuân Anh và Chủ tịch huyện Mã tặng lại cho hắn.
Chủ tịch huyện Mã ngồi một lát, rồi đứng dậy nói với Hà Xuân Anh:
- Tiểu Hà, gần đây tôi khá bận, không tham gia được lễ truy điệu, nên nói với cô trước.
Hà Xuân Anh nghe vậy vội nói:
- Chủ tịch huyện Mã, công việc là quan trọng, anh đã đến thăm Lão Lâm rồi, Lão Lâm dưới suối vàng nhất định sẽ cảm kích, toàn thể gia đình chúng tôi cũng cảm thấy rất ấm lòng.
Diệp Chi Nhiên liền tiện thể tiễn Chủ tịch huyện Mã lên xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT