« Ngươi muốn giết ta? » Duẫn Hạo lạnh lùng hỏi, Tại Trung không rên một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
« Ta như vậy yêu ngươi, như vậy đau khổ cầu khẩn ngươi, ngươi lại muốn giết ta?! » Duẫn Hạo như một con thú bị thương phẫn nộ điên cuồng thét lên, dùng sức bóp cần cổ mảnh khảnh của Tại Trung, cơ hồ muốn đem bóp đến vỡ.
« Ô… » Tại Trung giãy dụa, nhưng toàn thân khí lực tựa như bị tháo sạch, ý thức cũng bắt đầu dần dần mơ hồ. Đột nhiên cảm thấy người dưới thân không hề giãy dụa, Duẫn Hạo rất nhanh rõ ràng tỉnh lại. Nhìn Tại Trung xanh cả mặt, vội vã đứng dậy đưa hắn ôm vào trong ngực, giúp hắn thuận khí.
Tại Trung chậm rãi mở ra hai tròng mắt.
« Ba! » Một tiếng động thanh thúy vang lên khắp phòng, trên mặt Duẫn Hạo xuất hiện dấu đỏ năm ngón tay.
Tại Trung trong mắt tràn đầy nước, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng: « Ngươi lại còn không biết xấu hổ mà nói yêu ta! Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, ngươi có tư cách sao? Buổi tối ngày đó ngươi thô bạo cưỡng chiếm ta, hết sau đó lại gục ở nơi nào không biết, căn bản không có lo lắng qua cảm thụ của ta! Ta bị Di nương kéo đi ra ngoài, bị nàng dùng roi quất đánh, bị nàng vũ nhục, bị phụ thân đuổi ra khỏi cửa, bị hạ nhân hèn mọn đùa giỡ, khi đó ngươi đang làm cái gì, ở đâu?! Ngươi căn bản cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết… » Tại Trung càng nói thanh âm về sau càng thấp, cuối cùng nằm sấp trên mặt đất mà khóc.
Duẫn Hạo vẻ mặt áy náy, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thanh âm run rẩy nói: « Xin lỗi, xin lỗi, ta chỉ biết là ngươi rời nhà bỏ đi, chưa người nào nói cho ta biết chuyện này, phụ thân cũng không cho ta quan tâm, ta không biết nhưng đã phải chịu khổ, xin lỗi, xin lỗi… » Hai giọt lệ nóng bỏng tích trên tay Tại Trung, Tại Trung dần dần ngừng khóc, nhưng ánh mắt tan rã, phảng phất không còn một chút khí lực như sắp chết.
Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, đưa hắn thả lại trên giường, « Đêm nay ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi. » Nói xong đặt lên trán Tại Trung một nụ hôn, tắt đèn, đóng lại cửa phòng.
Căn phòng trong bóng tối vô vàn yên tĩnh, vài sợi tóc vướng trước mắt, một đêm kia như thực hiện lại trong óc. Tuyệt vọng la lên, bất lực cầu khẩn, cũng không thể ngăn cản hắn thi bạo. Từng tưởng rằng, trong một khắc hắn đã chết, tất cả mộng đều vỡ nát. Di nương điên cuồng quất đánh, phảnh phất rơi xuống bờ vai non nớt, phụ thân vẻ mặt lãnh khốc vô tình, hạ nhân hèn mọn đùa giỡn…
« Không nên… Ta không nên… » Tại Trung trong bóng đêm quơ cánh tay, muốn xua đuổi hỉnh ảnh trước mắt, nhưng như thế nào cũng đuổi không đi. « Không phải… Không phải ta câu dẫn hắn… Không phải » Tại Trung ôm vào chăn mền lui thành một đoàn, khẽ bật khóc.
Duẫn Hạo đứng ở ngoài cửă, nghe chính người mình yêu thương khóc hô, cảm thấy trái tim chính mình tan nát. Chưa từng biết, chính mình lại như vậy thương tổn hắn quá nhiều, bưng lên một bầu rượu, dần dần có chút say, uống rượu giải sầu, càng sầu thêm… Sầu càng sầu, chợt có một đôi tay nâng mình dậy, mông lung nhìn người trước mắt. Ẩn tình cười, nhu nhược mặt mày, « Tại Trung… » Đem thân thể đó lại gần, một loại hương vị ngọt ngào tỏa ra, dù bản thân mình không thể chiếm giữ mùi hương này, cũng muốn giữ lại, dù chỉ là trong mộng.
Trước mắt hoàn toàn chỉ là khuôn mặt thanh tú của Tại Trung, Phác Hữu Thiên dùng sức lắc đầu muốn quên đi thân ảnh này. Trước mắt mờ mịt với lấy bầu rượu, đã ba ngày rồi, vẫn là không có tin tức gì.
« Giáo chủ » Một tiếng gọi yêu mị tại bên tai khẽ khàng vang lên, Lục y nhân quàng tay qua cổ Phác Hữu Thiên: « Giáo chủ từ luận võ đại hội trở về cũng không đến gặp người ta, cảm thấy rất tịch mịch a » Lục y nhân làm nũng trong lòng Phác Hữu Thiên cọ xát rồi cóat, mị nhãn rưng rưng nhìn hắn.
Phác Hữu Thiên không chịu được đẩy hắn ra, xúc động mà nói: « Tránh ra, đừng tới đây phiền ta. »
Luôn luôn được sủng ái nên Lục y nhân đâu có chịu để Phác Hữu Thiên mắng mình như vậy, lập tức làm ra một bộ mặt khóc lóc, thê thê thảm thảm mà nói: « Tả chỉ biết ngươi nghĩ đến hắn, ô… Hắn có cái gì tốt… Hắn lại còn ra ngoài đi tìm nam nhân… »
Phác Hữu Thiên trong lòng chấn động, thân thủ bóp trụ cổ Lục y nhân, dùng thanh âm trầm thấp quát: « Ngươi có tư cách gì, có thứ dũng khí gì dám ở trước mặt ta lỗ mãng, hắn là loại người giống ngươi, có thể tùy tiện bình luận được hay sao? »
« Giáo chủ… » Lục y nhân phát ra rên rỉ, nhưng một câu đầy đủ nói còn không phát ra được.
« Ghê tởm! » Phác Hữu Thiên một cước đã văng Lục y nhân ngã ra thềm, nắm bầu rượu trên bàn, tức giận đập vỡ.
Tại Trung, ta không chiếm được cái gì, người khác cũng đừng hòng có được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT