Ánh mặt trời mỏng manh thản nhiên đang tiêu tán từng chút phía trời tây, đêm đen dần buông xuống.
Xe ngựa lắc lư lắc lư trên đường núi gập ghềnh, gió núi len vào qua cửa sổ xe, cửa gỗ thô ráp không che được mấy.
“...... Tử...... Công tử, Vạn công tử......”
Tiếng gọi tựa xa, lại tựa như quá gần, trên trán đột nhiên chợt lạnh, Vạn Dực gian nan quay đầu, phát hiện ngồi yên bên cạnh là người thanh niên xinh đẹp quen thuộc,“...... Hoa thần y?”
Hoa Ứng Nhiên cười gật đầu, muốn khom người dìu y, “Rốt cuộc công tử cũng tỉnh......”
Trước khi gã chạm đến bả vai Vạn Dực liền tránh né, lắc đầu, “Không cần, Vạn Dực có thể tự mình đứng dậy.”
Hoa Ứng Nhiên thu tay về, tươi cười trên mặt không thay đổi, chỉ nói, “Vốn còn nhỏ tuổi...... Công tử, thật sự không cần cậy mạnh như vậy.”
Vạn Dực không nói tiếp, chỉ đáp tạ, “Mấy ngày nay đa tạ Hoa thần y quan tâm.”
Lòng y cảnh giác mãnh liệt, không biết trong lúc y mê man, Hoa Ứng Nhiên...... Có thể phát hiện ra dấu vết gì không.
Nhìn ra bên ngoài theo cánh cửa sổ nửa khép nửa mở, hai bên xe ngựa, đều là dân chạy nạn quần áo tả tơi, bọn họ trừ vài món vũ khí may mắn đoạt được từ Tri châu, đại đa số ngay cả một thanh gươm mũi giáo tiện tay cầm lấy cũng không có, chỉ một số rải rác cầm cuốc hoặc gậy gỗ rìu đồng...... Xa hơn chút nữa, là tù binh bị dây thừng trói thành một chuỗi, quần áo binh lính trên người bọn họ rách hơn phân nửa, mặt mũi bầm dập, tập tễnh bị nhóm nạn dân xua đuổi, đi thành nhóm lớn.
Hai ngày trước nạn dân đánh vào, Vạn Dực cùng Tề vương chen cùng một nhóm người phá vòng vây, lại đi nhầm hướng, đúng lúc đối mặt với nhóm chủ lực của quân phản loạn.
Trong lòng y vốn đã không hề tin tưởng Tề vương, sau một đêm hai phe hỗn chiến, thừa dịp náo loạn vùng thoát khỏi Tề vương, lập tức trốn ra sau núi, lại chính là nơi Hoa Ứng Nhiên lẫn trốn.
Hoa Ứng Nhiên thân là thầy thuốc, đại quân của nạn dân thiếu thốn vũ khí thuốc men, rất cần thầy thuốc gia nhập, bởi vậy đi cùng Hoa Ứng Nhiên nhất định có thể bảo toàn mạng sống.
Quả nhiên, khi phản quân bắt họ làm tù binh biết Hoa Ứng Nhiên là thầy thuốc liền tiếp đãi như tướng lĩnh, ban đêm, cầm đầu của phản quân - Ngụy Phi, liền triệu kiến hai người bọn họ.
Vạn Dực cẩn thận hồi tưởng từng lời nói, hành động của Ngụy Phi, theo trực giác, tựa như có chuyện gì đó, phát sinh ngoài tầm với của y.
Ngụy Phi trẻ tuổi khó ngờ, vóc dáng chưa phát triển hết, thân hình to lớn, gương mặt bình thường mà nghiêm chỉnh, khiến người ta có ấn tượng rất sâu, chỉ là đôi mắt lại giống như đầm nước sâu lạnh lẽo khó dò.
Vạn Dực từng chú ý, khi ánh mắt lợi hại kia quét đến mình, trên mặt hắn ta tựa như có chút biến hóa, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, y chẳng thể xác định rõ ràng. Từ đó về sau Ngụy Phi chỉ xem y là người vô hình, tùy ý trao đổi với Hoa Ứng Nhiên về thời gian và thuốc thang trị thương cho đám nạn dân, nghiễm nhiên muốn Hoa Ứng Nhiên trở thành quân y đi theo phản quân, thậm chí sau khi bọn họ rời đi, Ngụy Phi còn cử một bé trai và bé gái đến chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Hoa Ứng Nhiên.
Có lẽ do liên tục bôn ba, cũng có thể là do bệnh còn chưa dứt, sau khi Vạn Dực trở về đầu vừa chạm gối, liền lập tức mê man, cho tới khi vầng dương khuất giữa trời Tây, mới dần tỉnh lại.
Chỉ là trước khi ngủ, Vạn Dực đang nghỉ tạm trong phòng nghỉ cho nạn dân do phản quân chiếm được, mà khi y mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa, điều này sao không khiến y đề phòng được chứ?
-- “Thiếu chút nữa đã quên ngươi cả ngày chưa ăn gì,” Hoa Ứng Nhiên nhìn về phía Vạn Dực ngồi dựa trong góc, nói, “Ngươi đợi một chút, ta sẽ bảo Thập Lang nấu cho ngươi chút cháo.”
Vạn Dực cảm tạ, sau đó lơ đãng nói, “Đoàn xe đi được bao lâu rồi? Sao sáng nay khi đi không gọi ta dậy, thật làm phiền Hoa thần y rồi.”
Hoa Ứng Nhiên nói, “Tại hạ thấy công tử mặt xanh môi trắng, thân thể rệu rã, vẫn nên tĩnh dưỡng mới tốt, nếu không tương lai xấu đi thì làm thế nào?”
Vạn Dực 囧, nói, “...... Quân tử quý trọng ở tài đức chứ không phải diện mạo.”
Hoa Ứng Nhiên lệ tuông như bão một lúc, gã trịnh trọng giữ chặt vai Vạn Dực, nghiêm túc nói, “Nếu công tử không đẹp, ta sống còn có ý nghĩa gì!”
Hoa Ứng Nhiên nói, “Công tử chỉ cần biết, tại hạ có thể gặp ngươi là do số phận an bài...... Ta sẽ dùng hết các loại phương pháp, giữ gìn và phát triển vẻ đẹp của công tử......”
Khóe miệng Vạn Dực run rẩy, “...... Đa tạ thần y quan tâm.”
“Đây là việc phải làm, việc phải làm.”
Vạn Dực im bặt...... Hai người nhất thời không nói gì thêm. Lát sau, một tiểu đồng áo vải bưng một chén cháo nóng tới, “Thần y đại nhân, cháo của ngài đây, cẩn thận nóng......”
Hoa Ứng Nhiên cười cầm lấy khay, sờ sờ đầu tiểu đồng, lại cầm lấy đĩa thức ăn trên tay tiểu nha đầu áo đỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn nhỏ trước mặt Vạn Dực.
Vạn Dực cúi đầu dùng bữa, “Làm phiền rồi.”
Hoa Ứng Nhiên vân vê một cây kim châm cứu, “Ái dà, sao công tử khách sáo vậy? Bây giờ mọi người đều lưu lạc chân trời góc bể, quan tâm nhau là việc phải làm.”
Vạn Dực không hé răng.
Hoa Ứng Nhiên mở hòm thuốc ra, xếp mấy cây kim thành một hàng, “Công tử, lát nữa dùng bữa xong, để tại hạ châm cho ngươi mấy kim, cam đoan ngày mai liền khỏe mạnh sảng khoái.”
Vạn Dực như trước không lên tiếng.
“Sao công tử không nói chuyện? E ngại tiền khám bệnh sao? Đừng lo lắng, nếu là công tử, tại hạ không thu tiền đâu ~” Hoa Ứng Nhiên nhiệt tình vạn phần bắt đầu quay vòng quanh y.
Vạn Dực chỉ giương mắt thoáng nhìn, mặc gã chơi đùa, vẫn duy trì trạng thái im lặng là vàng, thẳng đến khi chậm rãi ăn xong chén cháo, Vạn Dực mới lần nữa mở miệng, “Ăn không nói, ngủ không nói.”
Hoa Ứng Nhiên im bặt......
Vạn Dực tiếp lời, “Thần y tự châm cho mình là được, Vạn mỗ chỉ cần vài chén thuốc là tốt rồi. Tiền khám bệnh, ta sẽ trả theo giá gốc.”
“Ai da, Vạn Lang khách sáo quá...... Đúng rồi, gọi công tử là Vạn Lang được chứ?” Hoa Ứng Nhiên nói, “Mọi người đều đã quen thân, huống chi còn gần gũi mấy ngày, đâu cần xa lạ như thế.”
Vạn Dực nghiêng mắt liếc nhìn gã một cái.
...... Không phải ngươi đã gọi rồi sao.
Hoa Ứng Nhiên kề sát vào y, tiếp tục làm như thân quen lắm, nói, “Đến đây, thân quen rồi ta cũng không vòng vo nữa, Vạn Lang, ta hỏi nhỏ ngươi một việc.”
“Nói đi.”
“Là Ngụy Phi ấy,” Hoa Ứng Nhiên một tay nâng mặt, quay đầu thấp giọng nói, “Vạn Lang biết hắn ta chứ?”
Vạn Dực nhíu mày, “Có chuyện gì sao? Trước đây Vạn mỗ chưa từng gặp hắn ta.”
“Vậy thì kỳ quái thật,” Hoa Ứng Nhiên vuốt vuốt cằm, “Trước đây kỳ thật Ngụy Phi kia chỉ định giữ một mình ta lại, kết quả không biết vì sao, qua đêm sau, hắn ta lại không sai người đưa ngươi về trại tù binh......”
Vạn Dực kinh ngạc nói, “Nhưng Vạn mỗ quả thật không có ấn tượng từng gặp người này.”
“Thì đó, thật đúng là nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được......”
Cái chuyện không rõ đầu đuôi này làm hai người như lọt vào trong sương mù, mà đáp án thật sự, chỉ có Ngụy Phi kia biết.
Đêm sau khi hạ trại, trong lều chủ tướng, một nam tử trung niên tóc bạc sớm nói, “Sao đêm qua công tử lại giữ người kia lại?”
Ngụy Phi vuốt bản đồ, ngón trỏ kéo từ Tây quận đến kinh thành, “Ngươi có nhớ mấy tháng trước, khi chúng ta chạy nạn tới kinh thành không?”
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu không vào kinh, chúng ta sẽ không biết khi người dân giãy dụa giữa cơn sống chết, trong kinh vẫn như cũ thờ ơ ca múa vui say, thậm chí bọn quan lại còn dùng hình trượng đánh chết nhóm thúc thúc Đại Lang, Nhị Lang, Lý Tam báo cáo lên trên cầu xin quan nha viện trợ......”
Ngón trỏ của Ngụy Phi dừng ở vị trí kinh thành, nặng nề không nói.
Tuy Vạn Dực đã quên, nhưng gương mặt bắt mắt vô cùng đó hắn ta sẽ không quên. Ngày đó thiếu niên từng khoác quan bào, cùng đồng nghiệp đứng trước cái chén bể xin ăn của hắn ta, tác phong nhanh nhẹn......
Lúc gần đi y từng bỏ vào trong chén của hắn ta một thỏi bạc......
Hôm nay, thuận tiện trả ân tình một chén cơm kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT