Lật đi lật lại trang sách. Song Phi Yến nhàm chán.
Đến đây đã bảy ngày. Ngoài chuyện luyện công, đọc sách, thêu thùa, bái kiến thì không có việc gì làm.
Nàng đã sống trên núi năm năm. Kinh thành bây giờ ắt hẳn đã thay đổi rất nhiều. Vì những lần làm việc mà nàng chỉ nhìn lướt qua..nàng thật sự muốn đi một lần.
“Thanh Liêm”
Thanh Liêm từ khi được Hạ Nhi dạy dỗ. Cách ăn nói, cư xử hành động cũng khác lên nhiều.
Nhanh chân đi đến quỳ xuống.
“Chủ tử có gì phân phó”
“Bảo Hạ Nhi đến xem Cấm Băng một chút, còn ngươi với ta đi ra ngoài”
“Chủ tử muốn đi đâu sao”
Song Phi Yến ném cho Thanh Liêm một cái nhìn xem thường.
Nàng bảo đi chỉ cần đi là được. Hỏi dài dòng làn cái gì.
“Thanh Liêm, Cẩm Băng đã nói ra người đứng sau là ai?”
Song Phi Yến chỉnh chu lại y phục.
“Nô tì nghe Hạ Nhi bảo, là Liễu An Lam nhị tiểu thư Liễu Gia”
Thật sự Thanh Liêm cũng không thể tưởng tượng ra được lại là Liễu An Lam.
Nàng chỉ nghe tin đồn là người quốc sắc thiên hương, vừa hiền lành lại vừa nhân hậu. Được mọi người cung phụng dù nàng chỉ là một tiểu thư nho nhỏ. Không ngờ rằng người sắp đặt để hại chủ tử mình, người khiến cho Cẩm Băng thừa sống thiếu chết lại là Liễu An Lam.
Song Phi Yến chỉ cười khẽ, như không quan tâm lắm.
“Là nàng sao?”
Thanh Liêm thắc mắc hỏi. Hình như chủ tử đã biết rồi.
Song Phi Yến đúng là đã biết. Quận chúa rơi xuống nước mà chết cũng là vì Liễu An Lam. Liễu Tiệp Dư chết cũng là vì Liễu An Lam. Một người mới mười tuổi thì có tâm tư cỡ nào đây?
“Đi thôi” Song Phi Yến cười như không cười đi ra ngoài.
Thanh Liêm đi theo sau. Hai người cũng không nói gì.
“Chủ tử, nghe bảo thuyền rồng ở sông Vũng Châu nổi tiếng nhất kinh thành, người có muốn đến đó không?”
Thanh Liêm nàng ao ước đến đó. Lúc trước làm một kĩ nữ bậc tiện. Suốt ngày chui rúc trong chốn thanh lâu dơ bẩn. Mà nếu nàng được ra ngoài nàng cũng không có tiền để vào những nơi như vậy.
Song Phi Yến nào có thể không nhận ra ý định của Thanh Liêm. Coi như tùy hứng hàng một lần.
“Tùy ngươi”
“Chủ tử thật tốt” Thanh Liên cười chói lóa dưới ánh mặt trời. Vui vẻ đến nỗi như hảo hài tử chưa nhiễm bụi trần.
Nhưng ai đâu ngờ được Thanh Liêm này là kĩ thân cơ chứ.
“Chủ tử, chúng ta đến chiếc thuyền rồng đầu ấy nhé”
Song Phi Yến theo sự chỉ dẫn nhìn qua. Con thuyền này được mắc mạ vàng. Họa tiết hoa văn mỗi đường nét tinh xảo lại ở vùng nước như tiên cảnh. Thật sự làm người ta như lạc vào chốn thiên đường.
Nhưng thật đáng tiếc nó chỉ dành cho con nhà quý tộc.
“Đến thử xem”
“Ngươi là ai?”
Thấy nàng gần đến ngưỡng cửa có một vệ sĩ vội ngăn lại. Khuôn mặt nghiêm trang.
Thanh Liêm hiểu ý vội lấy lệnh bài bên hông ra.
“Ngươi thật là vô lễ, gặp qua quận chúa còn không quỳ”
Giọng nói của Thanh Liêm sắc sảo vang lêm
Người vệ sĩ ấy vội quỳ rạp xuống đất như cũng không tỏ ra sợ hãi.
“Thần có mắt như mù xin quận chúa thứ tội”
Song Phi Yến rất hài lòng, một người cai quản như thế này rồi thì chủ nhân của nó lớn đến thế nào.
“Đứng dậy đi, không biết không có tội”
Nàng rất dễ dàng tha thứ cho người khác.
“Tạ quận chúa ban ân”
“Thanh Liêm, ngươi từ đâu có lệnh bài này” Song Phi Yến nhìn qua Thanh Liêm.
“Hì, thật ra là Hạ Nhi đưa cho thần. Để bảo vệ chủ tử lúc cần thiết”
Chỉ một lệnh bài mà bảo vệ được.
Nếu người ta muốn giết nàng thì kể cả nàng là hoàng hậu, bọn chúng cũng không tha.
“Vào thôi” Song Phi Yến một thân trang phục màu đỏ tuyệt diễm đi vào
Nàng chưa để ý đến cách trang trí bên trong, đập vào mắt nàng là hình ảnh của Liễu Gia nhị tiểu thư và Tam vương gia đang ôm ấp nhau thắm thiết.
Song Phi Yến hít một ngụm khí lạnh. Hình ảnh này thực đáng ghét.
Ngó lơ qua nhìn một bên. Cũng thấy người ngồi cô đơn một mình. Mái tóc dài phiêu dật bị thổi đi. Ánh mắt phượng buồn buồn vẫn hướng ra ngoài. Chưa nhìn nàng lần nào.
Người đó chính là sư phụ nàng. Lạc Khuynh.
Thật sự hôm nay nàng ăn phải cái nắm gì mà toàn gặp người quen vậy không biết.
“Lam nhi gặp qua quận chúa”
Một giọng nói trong trẻo vang lên kéo hồn Song Phi Yến trở về.
Nhìn qua thân nhìn mảnh mai đang quỳ trước mắt nàng.
Từ trên xuống dưới lộ rõ bộ ngực trắng như tuyết. Dù nàng ta có cúi đầu thì vẫn thấy được sự ghen ghét trong mắt nàng ta.
Phớt lờ đi người đang quỳ ở dưới. Đi đến Thần Vu Phong.
Liễu An Lam quy thuận đúng lễ nghi thì sao chứ. Nàng không cho phép đứng cô ta cũng không dám không quỳ.
Thần Vu Phong thấy tình cảnh này mở miệng ra nói giúp.
“Quận chúa, dù gì Lam nhi cũng là bằng hữu tốt với người, hà tất phải làm khó xử nàng”
Đây chính là câu nói của người đàn ông nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Song Phi Yến cười đến tuyệt diễm. Nắm lấy tay của Thần Vu Phong ngượng ngịu.
“Ta, thật sự không cố ý”
Mĩ nhân xinh đẹp đã nói như vậy. Ngôn từ của Thần Vu Phong như bị nghẽn lại. Mê luyến nhìn nàng.
“Rắc”
Một cái ly bên chiếc bàn một bên bị vỡ.
Thần Vu Phong, Liễu An Lam, Song Phi Yến đều nghiêng đầu nhìn qua.
Người xinh đẹp tuyệt thế vẫn ngồi như bình thường. Giống như chiếc ly vỡ ban nãy không liên quan đến hắn ta.
Song Phi Yến cũng lười để ý đến Lạc Khuynh. Đưa tay đặt lên vai Thần Vu Phong, cúi đầy e lệ. Trên khuôn mặt khuynh thành nổi lên tầng đỏ ửng.
“Ta, ta cũng chỉ muốn lấy đi sự chú ý của sư thúc mà thôi”
“Rắc” lần này là hai cái ly.
Song Phi Yến nghiến răng. Nhất định thằng nhãi này muốn phá hỏng vở diễn của nàng.
Đúng vậy! Chính là thằng nhãi chứ không phải là một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ.
Thần Vu Phong một lần nữa bị hớp hồn.
Liễu An Lam hận đến mắt đỏ ngầu. Vì cái gì mà nàng ta có quyền phạt nàng. Vì cái gì mà nàng ta có được sự chú ý của Phong ca ca.
Liễu An Lam thật sự muốn cào rách bộ mặt này. Trên đời này xinh đẹp chỉ có mỗi Liễu An Lam nàng.
“Chủ tử” thấy tình thế không ổn. Thanh Liêm vội kêu lên. Nàng không biết vì sao chủ tử lại phải đóng kịch như vậy nhưng hoàn cảnh này đối với nàng cũng không yên.
Song Phi Yến vội ngồi xuống như chuyện xảy ra ban nãy chưa từng có. Lạnh giọng nói.
“Vì Phong ca ca đã cầu tình, vậy nên ngươi cũng đứng dậy đi, tránh cho thuyền bị vấy bẩn”
Hàm ý châm biếm rất sâu!
“Rắc” Lạc Khuynh lại gần nỗi bão
Phong ca ca. Tên nghe rất buồn nôn.
Song Phi Yến thực nghi ngờ Lạc Khuynh này có phải yêu thầm Thần Vu Phong hay không. Chẳng lẽ là nhân yêu* hay sao.
Nhân yêu: nửa nam nửa nữ -.-
Liễu An Lam khuôn mặt đen như cục than.
Khó khăn ngồi gượng dậy cười một tiếng cho đúng lễ nghi. Sự việc lần trước nàng đã giác ngộ được. Thanh danh cả đời không thể bị những cái thiếu suy nghĩ mà bị hủy trong giây lát. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Liễu Tiệp Dư nàng cũng giám giết thì Song Phi Yến là cái thá gì.
Nhẹ nhàng đi đến, thân hình quyến rũ mảnh mai ủy khuất đến bên Thần Vu Phong. Hắn không nói hai lời mà ôm lấy nàng. Cũng không dám trách cứ Song Phi Yến chỉ đành an ủi Liễu An Lam.
“Rắc”
Lần này là chiếc ly bị vỡ của Song Phi Yến. Chiếc ly rõ ràng là rơi xuống đất mà hai mảnh vỡ của chiếc ly lại an tọa trên hai cái đầu của Thần Vu Phong và Liễu An Lam.
“A” Liễu An Lam đau đớn kêu lên.
“Thật xin lỗi, ta không cố ý”
Song Phi Yến vô tội ủy khuất nói.
Thanh Liêm nhịn cười lên tiếng.
“Quận chúa, nô tì thấy rõ là chiếc ly rơi xuống đất, còn những mảnh vỡ bị rơi vào nhị tiểu thư Liễu Gia thì đâu có liên quan đến người”
Thanh Liêm nhấn mạnh ba chữ “nhị tiểu thư'
Hai chủ tớ ăn ý, Song Phi Yến như nhận ra, vội ngẩng đầu dậy, độ mắt to tròn ngây thơ chớp chớp.
“Đúng ha, ta đâu có sai đâu”
Liễu An Lam muốn chất vấn cũng không được, muốn khóc cũng không xong.
Lạc Khuynh vẫn như cũ, vẫn nhàn nhã nhìn ra cửa sổ uống trà. Nhưng nếu nhìn kĩ thì thấp thoáng trên môi của hắn có nụ cười
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT