Lần đầu tiên xa nhà, Trí Duệ hưng phấn ngủ không yên, thường xốc lên mành xe nhìn xung quanh bên ngoài. Ta hỏi hắn thấy cái gì, trả lời nói bên ngoài rất tối cái gì cũng không thấy. Ta dở khóc dở cười, tiểu hài tử lạc thú luôn đơn giản hơn mọi người tưởng tượng, không khỏi nghĩ đến mình vừa sinh ra đã có tâm lí của tuổi hai mươi, đối với cổ đại mới mẻ ban đầu đi qua rồi nhìn cái gì cũng không hứng thú.

Đi đến nửa đêm, rốt cuộc Trí Duệ cũng mệt mỏi, nằm trong lòng ta nặng nề ngủ. Ta cũng thấy mệt, trong ánh mắt giống như cỏ đang mọc dài chích đau đớn, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tương lai, xoay người thở dài, trằn trọc không cách nào đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên, xe ngừng.

Ta lập tức ngồi dậy, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhị thúc đã xốc mành xe đi vào.

Ta hô thanh “Nhị thúc”

Nhị thúc ngồi xuống cạnh ta “Còn chưa ngủ?”

Ta nói thật “Ngủ không được”

Nhị thúc nhìn mọi nơi hỏi “Là rung lắc khó chịu?”

Ta lắc đầu, đường rộng bằng phẳng, xe ngựa đi không nhanh bánh xe còn trang bị giảm xóc, nhị thẩm lại bố trí bên trong mềm mại thoải mái, mặc dù không thể so với ô tô nhưng điều kiện đã không thể nào chê, huống gì ta không phải là người yếu ớt.

Nhị thúc ngẫm lại, hiểu rõ, vỗ vai ta an ủi nói “Huệ nhi, tin tưởng tổ phụ cùng nhị thúc, sẽ không xuất hiện vấn đề con lo lắng” Chỉ hi vọng như thế. Ngập ngừng, ta nói “Con sớm biết nhị thúc có trù tính, chính là có chuyện vẫn không rõ”

“Nga?” Nhị thúc hỏi “Nói nghe một chút”

Ta nói “Ở trong lòng Huệ nhi, nhị thúc chưa bao giờ là người quyến luyến quyền thế phú quý, vì sao…” Cuốn vào cuộc tranh đoạt đích của các hoàng tử.

Nhị thúc vừa nghe, sắc mặt phút chốc biến lãnh.

Ta vội tỏ vẻ không nên hỏi vấn đề này.

Nhị thúc nghiêm mặt nói “Biết không nên còn hỏi?”

Được rồi, ta sai lầm, lúc này nói sang chuyện khác ta hỏi khi nào có thể đến nhà trọ nghỉ ngơi hồi phục.

Sắc mặt nhị thúc hơi hoãn, nói nhanh nhất cũng phải năm ngày sau.

Đợi đến năm ngày sau gặp thành trấn đầu tiên, Trí Duệ đã hoàn toàn mất đi hưng phấn và nhiệt tình. Hắn thống khổ hỏi ta khi nào có thể đến Vân Châu. Ta lấy ra bản đồ, chỉa chỉa vị trí đang đứng, lại chỉ chỉ vị trí Vân Châu bảo hắn tính.

Trí Duệ vươn ngón tay thịt khoa chân múa tay, lập tức tinh thần vươn lên “A tỷ, Vân Châu gần như vậy a” Ta bật cười, nghĩ rằng đợi đến nơi sẽ dạy cho hắn tỉ lệ xích.

Tại địa phương Diệp Thành này chúng ta chưa tính dừng lại lâu, ở lữ điếm dừng lại một đêm bổ sung vật phẩm lại tiếp tục tiến lên phía trước. Hành trình là mười ngày sau đến Lợi Châu sẽ chuyển sang đường thủy, một đường thẳng hướng nam đến Vạn Châu sẽ đi đường bộ, qua Hán Châu, Vu Châu, Trường Châu sau đó là đến mục tiêu, Vân Châu.

A mỗ thấy ta ngày đêm vất vả chiếu cố Trí Duệ, vì thế liền đề nghị đổi cái tổ hợp, Trí Duệ và hai nha đầu của hắn ngồi một chiếc xe, một mình ta một chiếc, nàng và Tử Hà chen đến trên xe chở đồ dùng ở phía sau. Ta không đồng ý, Trí Duệ càng không đồng ý, giống như da trâu bu lên người ta không chịu xuống. Đáng thương thân thể nhỏ bé mười ba tuổi của ta ôm một cái tiểu tử bảy tuổi béo ngậy, chỉ một chốc là mệt ngồi le lưỡi, dù thành như vậy Trí Duệ vẫn ôm không ta không thả tay.

A mỗ và bọn nha đầu hết biện pháp, vội sai người chạy đi tìm nhị thúc đang cưỡi  ngựa đằng trước, thế này mới kéo được Trí Duệ ra khỏi người ta. Nhị thúc hỏi, sao lại như thế? A mỗ mới kể mọi việc lại một lần. Nhị thúc mặt nhăn mày nhíu, nhìn Trí Duệ không nói lời nào, uy hiếp giơ giơ roi ngựa trong tay làm tiểu tử kia quá sợ chui vào chiếc xe ngựa khác.

Mọi người cười to.

Nửa đêm, ta đang ngủ ngon đột nhiên bị một trần động tĩnh làm thức giấc, mở mắt thấy Trí Duệ nằm cạnh ta. Ta vội giúp hắn điều chỉnh tư thế ngủ, ai ngờ vừa chạm vào làm hắn giật mình hoảng sợ. Tiểu tử kia sợ tới mức nhếch miệng sắp khóc, ta vội trấn an nói “Đừng sợ, là a tỉ”

Trí Duệ nghe thấy tiếng ta, mơ mơ màng màng mở to mắt, vung tay nhỏ bé đánh ta, vừa khóc vừa nói “A tỉ hư, a tỉ hư…” Ha ha, tiểu quỷ! Ta vội cầm tay hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái, cười hỏi “A tỉ hư như thế nào?”

Trí Duệ khụt khịt, ủy khuất không thôi “A tỉ không muốn ngồi chung xe với Duệ nhi” 

Bé đáng thương! Ta hỏi “Nói cho a tỉ, ai ôm đệ lên?” Vô thanh vô tức, nghĩ lại mà sợ.

Trí Duệ nói “Là Thanh Vân”

Ta kinh ngạc.

Thanh Vân và Thanh Bần là hai nha đầu nhị thẩm tìm cho Trí Duệ trong lần đi Vân Châu này. Trước kia, hai người này không ở trong phủ, sau ngày tổ phụ quyết định cho chúng ta đi “trồng trọt”, nhị thẩm từ nhà mẹ đẻ lĩnh về.

Nhà mẹ đẻ nhị thẩm xem như là thế gia tiêu cục nhưng gia nghiệp rơi vào tay ống cố đã xảy ra một kiện tai họa. Năm ấy tiếp vụ làm ăn giúp quan phủ chuyển ngân lượng. Vốn đi theo đường thủy, phút cuối cùng quan phủ muốn sửa thành đường bộ nói là cần gấp, đường bộ gần hơn. Ông cố của nhị thẩm đã nói, đường bộ nhiều rừng núi dễ bị cướp hàng. Quan phủ không đồng ý nói vậy tăng nhân thủ lên.

Các nghề nghiệp gì cũng đều có luật lệ. Tiêu cục là nghề chú ý quy củ mà phiêu lưu rất cao, chỉ một cái vô ý thì hàng hóa đều mất hết. Ông cố nhị thẩm vì ổn thỏa hơn một chút phái hai cái kinh nghiệm tiêu sư đi trước dò đường. Nhưng hắn không nghĩ tới, nguyên nhân vì hằng năm đi dò đường hai tiêu sư lại thông đồng với nữ lão bản thanh lâu. 

Áp tiêu bằng đường bộ đều phải biết, khi đi áp tiêu một trong ba nguyên tắc “Ba không được” đó là không được vào quán rượu phiêu kĩ. Có thể nghĩ đến kết quả, ông cố của nhị thẩm lần này không thể kiếm tiền còn kém chút là cửa nát nhà tan.

Tổ phụ  nhị thẩm học được giáo huấn, rút ra kinh nghiệm xương máu cho rằng làm gì cũng không bằng đọc sách có đường ra. Có cái nguyên tắc chỉ đạo này, phụ thân của nhị thẩm bước đi trên con đường làm quan, nhiều lần chìm nổi hiện giờ là chủ sự ở công bộ đồn điền thủy lợi, chức quan ngũ phẩm  

Nhị thẩm còn có một người thúc phụ, chán ghét đọc sách từ nhỏ, thích múa đao lộng kiếm, gia huấn không được làm nghề có liên quan đến bảo tiêu thúc phụ của nhị thẩm đành mở võ quán, chuyên thu đồ đệ là oa nhi số khổ, Thanh Vân và Thanh Bần hẳn là cũng có lai lịch này.

Buổi sáng xe ngừng lại, ngay tại chỗ thổi lửa nấu cơm. Mọi người thấy ta ôm Trí Duệ xuống xe không khỏi kinh ngạc. A mỗ ý bảo Tử Hà nhanh tiếp nhận Trí Duệ, nhỏ giọng hỏi ta sao lại như vậy. Ta liếc mắt nhìn Thanh Vân không được tự nhiên đứng bên cạnh, nói một người ngủ không được nên bảo Thanh Vân ôm Trí Duệ đến. A mỗ bán tín bán nghi nhưng cũng không truy hỏi nữa.

Cơm nước xong, mọi người nghỉ ngơi rồi tiếp túc lên đường.

Nhị thúc xốc mành xe đi lên bắt gặp Trí Duệ ở trong lòng ta làm nũng, người nhướn mày. Ta sợ nhị thúc trách cứ tiểu tử kia, vội nói “Nhị thúc, là con cảm thấy buồn chán cho nên bảo Trí Duệ đến” Nhị thúc không đáp lời ta, quay đầu trầm giọng gọi “Thanh Vân”.

Trong chớp mắt, Trí Duệ bị ôm đi.

Ta ngẩn người, thân thủ thật không thể chê.

Từ lúc rời đi Hoàng Thành, mỗi ngày sau bữa điểm tâm nhị thúc đều một mình nói chuyện với ta, hỏi việc học, nói hành trình, tâm sự về dân chúng… Trừ bỏ về triều đình cơ hồ không cấm kị đề tài gì, hôm qua thậm chí còn nói đến việc hôn nhân của ta hại mặt ta đỏ bừng.

Nhị thúc nói “Huệ nhi, nếu hành trình thuận lợi, ngày mai trời tối là có thể đến Lợi Châu”

Ta gật gật đầu “Ân, đến Lợi Châu sẽ đi đường thủy”.

Nhị thúc tiếp tục nói “Sau khi đến Lợi Châu nhị thúc có chuyện còn muốn giải quyết cho nên chúng ta ở lại đó nhanh thì ba ngày chậm thì năm ngày sẽ khởi hành”

Mắt ta sáng lên “Thật?” Có thời gian cho du lịch rồi.

Nhị thúc thấy ta cao hứng, khóe miệng giương lên “Đương nhiên”

Ngày kế tiếp, vừa tiến vào ban đêm chúng ta bình an đến Lợi Châu. Vào thành sau không vào khách điếm, nhị thúc nói lần này tá túc tại biệt viện của bằng hữu người. Ta cảm thấy không tốt lắm, ở trong nhà người ta làm sao phương tiện bằng khách điếm? Ngủ muốn dậy khi nào thì dậy, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Lại nói, người có biệt viện đương nhiên không phải là gia đình bình thường, đến lúc đó phải quỳ lạy, hành lễ vấn an cũng có thể phiền chết người. Nhị thúc cười làm ta không cần băn khoăn, nói trong nhà không có người, hằng năm chủ nhân cũng không ở nhà chỉ có vú già, quản gia của biệt viện. Lúc này ta mới cao hứng lên.

Đến biệt viện, trận thế cũng không nhỏ, nam nhân trung niên tự giới thiệu là tổng quản dẫn mấy chục người đến nghênh đón. Vẻ mặt nhị thúc bình tĩnh, thản nhiên nhận bọn họ hành lễ vấn an. Ta kinh ngạc không thôi, nhịn không được hỏi nhị thúc thân phận của chủ nhân biệt viện? Nhị thúc cảnh cáo liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta lập tức im miệng, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói.

Biệt viện không lớn nhưng quý ở tinh xảo.

Đi vòng qua dãy đá, xuyên qua núi giả, nếu lên thuyền đi qua hồ nước, rong chơi trong nước có người cá có hoa Thủy Tiên sẽ khiến cho người ta như đặt mình trong thi họa, vui vẻ thoải mái “Gió mát trăng sáng thật vô giá, nước gần núi xa vẫn có tình” cái này tên là “Thanh Phong lâm” bố trí nhà cửa như một kiện nghệ thuật trân phẩm, tú lệ thanh lịch, mới mẻ độc đáo kỳ lạ.

Ta động tình nói với A mỗ “Nếu con có biệt thự như vậy, hiện tại chết con cũng cam tâm”

A mỗ vừa nghe liên tục ‘phi, phi’ trách cứ ta nói “Nói bậy cái gì, nhanh phun xả xui hết mấy lời này”

Ta cũng không phun, hướng A mỗ làm cái mặt quỷ cười haha.

A mỗ sợ hãi, hai tay làm chữ thập lẩm bẩm “Phật tổ phù hộ…..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play