Ta bảo A Mỗ thu thập, tập hợp hết những phương thuốc mà Hòa Tạp để lại, tìm một nơi ổn thỏa mà chôn xuống, Lãng Đạt đã nói mỗi đơn thuốc đều là độc phương, vậy tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, tránh để kẻ hữu tâm lợi dụng, gây hoạ cho người khác.

Sau khi thân thể Phương Tiếu khôi phục, ta không tiếp tục lằng nhằng với hắn chuyện để hắn nghỉ ngơi ở đâu nữa, thôn trang lớn như vậy, thôi thì cứ tùy hắn đi. A Mỗ nói rất đúng, đó là người chọc không nổi. Phương Tiếu cũng không vì "Bị hạ độc" mà tìm ta chất vấn, ta cho là ai cũng ngầm hiểu nhưng không nói ra thôi, chuyện cứ thế mà trôi qua.

Một ngày nọ đi tản bộ, Phương Tiếu đi theo ta một lúc lâu mà không nói gì. Đi tới đi lui, đột nhiên thốt ra một câu, nói hắn dùng chim bồ câu đưa tin cho Thương Song Cẩn rồi. Ta hơi chậm lại, quay đầu lại nhìn hắn, thầm mắng trong lòng vài câu thô tục, ngoài miệng khinh bỉ hắn là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi. Phương Tiếu xem thường, ý vị sâu xa nói chờ thêm mấy ngày ta sẽ biết ngay ai mới chân chính là kẻ bụng dạ hẹp hòi.

Ba ngày sau, nhận được thư của Thương Song Cẩn, ta bèn hiểu được lời nói của  Phương Tiếu, cảm khái cả thiên hạ người nhỏ mọn nhất cũng không qua được Khang vương a. Nội dung bức thư không dài, nhưng từng chữ như tóe ra lửa. Tóm lại là chuyện ta bỏ thuốc Phương Tiếu làm hắn rất tức giận, không phải tức giận bình thường thôi đâu, cho nên hậu quả rất nghiêm trọng. . . . . .

Ta không để bụng, tức giận thì sao chứ? Tới tìm ta tính sổ ư, ta đây khinh bỉ!

A Mỗ sau khi đọc xong lại lo lắng trùng trùng, nói Tam thúc không có ở đây, khuyên ta ngàn vạn đừng chọc Phương Tiếu, hắn rõ ràng không phải là thị vệ tầm thường của Thương Song Cẩn đi.

Được rồi, không thể trêu vào thì ta tránh đi là được.

Sau một phen "khom lưng ẩn náu ", ta chán nản phát hiện, vậy mà cũng không trốn thoát.

Thanh Hàn bất mãn, to còi nói tiểu thư người sao phải tránh hắn, khó chịu thì nô tỳ đi đánh. . . . . .

Ta vội vàng che miệng nàng, người không biết không sợ a, Phương Tiếu có thể để nàng đánh được sao?

Ta cảm thấy được không thể cứ tiếp tục như vậy, vì thế vào một ngày nắng rực rỡ, ta tâm bình khí hòa đi tìm Phương Tiếu tâm sự, hiếm khi có dịp triển lộ tài hoa, chỉ vào mặt trời mỉm cười hỏi hắn biết đây là cái gì không?

Phương Tiếu mạc danh kì hiệu (không hiểu ra sao cả).

Ta nói ngày. (cái này mình không hiểu rõ lắm, có thể là ngày hoặc mặt trời, đều là “nhật”)

Phương tiếu mặt đen lại.

Sau đó, quan hệ giữa ta với Phương Tiếu chuyển biến đột ngột, mở lời là châm chọc, không ai nhường ai. Ta xuất ra  chiêu, hắn giải chiêu, ta tạp quyền, hắn như bông tròn. Sau mấy phen, ta cảm thấy hơi mệt, lần nữa tìm hắn, nhàn nhạt uy hiếp nói ta sẽ viết thư cho Thương Song Cẩn. Phương Tiếu vừa nghe liền cười, nói hắn không phải Lâm Thuận, khuyên ta sớm quên ý định này đi, bằng không tương lai khi gặp hậu quả đừng trách hắn không nhắc nhở  ta.

Ta nghiến răng.

Cuối cùng Phương Tiếu dùng vẻ mặt cảm thông khuyên ta tỉnh lại đi, nói Lâm Thuận sau khi hồi kinh mặc dù bị Thương Song Cẩn phạt, nhưng không phải vì hắn không làm tốt chuyện gì, mà bởi vì là hắn dễ dàng tin lời uy hiếp của ta.

Được rồi, ta thừa nhận, ta căn bản không có gan làm vỡ đồ mà Thương Song Cẩn đưa cho.

Đấu không lại Phương Tiếu, ta chỉ có thể mặc hắn đi theo, từ từ lại phát hiện ra chỗ tốt, đó chính là ta không cần bỏ công sức tìm thầy dạy võ cho Trí Duệ nữa. Từ một ngày nọ, sau khi Phương Tiếu trong lúc vô tình biểu diễn khinh công, Trí Duệ sùng bái hắn quả thật có thể dùng từ “nước chảy cuồn cuộn...” để hình dung, trước kia mỗi khi nhìn thấy hắn, là chạy mất mặt; hiện tại gặp hắn, lại là hai mắt lấp lánh.

Thật ra thì công phu của Thanh Vân với Thanh Hàn cũng rất tốt, ta vốn có ý định để cho hai nàng dạy Trí Duệ, nhưng Thanh Vân nói, nam nữ khác biệt, công phu của các nàng không thích hợp cho Trí Duệ luyện. Ta chỉ có thể từ bỏ, nghĩ đến Trí Duệ còn nhỏ, chờ thêm chút thời gian cũng không sao.

Ta hỏi Trí Duệ có nguyện ý theo Phương Tiếu học võ công không? Trí Duệ lập tức nói đồng ý. Ta lại nói ý tứ đó cho Phương Tiếu, hắn hơi trầm ngâm sau đó liền đáp ứng. Nghĩ đến hắn tuy rằng mang trọng trách trong người không sợ ta uy hiếp, nhưng cũng không chịu nổi ta ba ngày hai bữa gây khó dễ và trêu cợt, mượn chuyện dạy Trí Duệ tập võ có thể tránh được loại quấy nhiễu này đi.

**************************************************************************

Thời gian dần đến đầu tháng Chín, bầu trời chuyển biến, mưa to mưa tầm tả chừng mười ngày rồi mà không thấy ngừng. Tam thúc không có ở đây, lão Thôi tiều tụy vì lo lắng nói với ta, thời điểm này năm trước là đã hết mùa lũ định kì, năm nay xem ra có chút khác thường, cứ như vậy, chỉ sợ là gặp tai họa không nhỏ. Ta hỏi lão mực nước đạt tới giới tuyến chưa? Lão đáp nếu là còn không ngừng mưa, thì không không đến mấy ngày liền tới.

Ta hỏi đã phái người ngày đêm coi chừng đê đập chưa?

Lão Thôi nói mấy dặm ven bờ sông Dương đều có người coi chừng.

Ta lại hỏi đê đập củng cố chưa?

Lão Thôi nói đã gia cố ba lần rồi.

Ta hỏi còn có thể gia cố thêm không? Lão Thôi lắc đầu một cái, nói mấy lần tu trúc gia cố đã hao phí lượng bạc lớn, Tam thúc lại không cho phép hắn bán lương thực, vì vậy số bạc để dùng hiện nay cũng không còn nhiều, đã hết tiền cũng không còn thời gian để sửa.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Sông Dương nhiều năm liên tục đều phát sinh lũ lụt, cho dù năm nay ta bỏ tiền đầu tư không ngờ có thiên tai, năm sau thì sao? Lại tiếp tục bỏ bạc đắp đê? Thu hoạch hàng năm toàn bộ đặt ở đê điều, ta có điền trang  này làm gì? Trị ngọn không trị được gốc, tai họa ngầm thủy chung vẫn tồn tại. Thời điểm Thương Song Cẩn còn ở đây, ta từng thử cùng hắn thảo luận cái vấn đề này, nhưng hắn không muốn nói đến, chỉ nói triều đình sẽ xử lý, bảo ta không cần bận tâm lo nghĩ.

Hiện tại xem ra không bận tâm không được, không quan tâm thì hơn một năm vất vả của ta rất có khả năng phó mặc cho dòng nước cuốn trôi. Khởi công xây dựng thuỷ lợi, giảm bớt lũ lụt là quốc gia đại sự, ta làm sao có thể tự mình nhiệt tình xuất bạc ra? Nghĩ đến đó, ta đứng ngồi không yên, lập tức viết hai lá thư, một phong viết cho ông ngoại ta bây giờ, cũng chính là phụ thân của Nhị thẩm; một phong cho Thương Song Cẩn. Nội dung hai bức thư cơ bản là giống nhau, để bọn họ cho ta ý kiến về vấn đề thiên tai sông Dương 

Ta gọi Phương Tiếu đi vào, bảo hắn bằng tốc độ nhanh nhất lập tức gửi đến Kinh Thành. Phương Tiếu cầm phong thư cho Thương Song Cẩn, dáng vẻ không thể tin được. Ta biết hắn đang kinh ngạc cái gì, trước đây thư cho Thương Song Cẩn đều là dưới tình huống hắn phải thúc giục hàng ngàn vạn lần ta mới miễn cưỡng viết , tính toán thời gian, vẫn chưa tới thời điểm viết phong thư tiếp theo, ta đột nhiên chủ động làm hắn có chút choáng váng đi.



Sáu trăm dặm khẩn cấp nhanh đi nữa, cũng không bằng tốc độ hồng thủy tràn lan. Mấy ngày liên tiếp đều là mưa to kéo dài, đê sông Dương vỡ lở, nước lũ phát triển mạnh mẽ, hoa mầu ven bờ đều ngập chìm, phòng ốc bị hủy đi hơn nửa, trang bộc lưu lại ở thôn trang đang ngủ bị nước cuốn đi mười người, sống chết còn chưa rõ.

Cha vợ Lão Thôi nói, trận lũ lần này là trận lớn nhất trong hai mươi năm trở lại.

Nhìn ruộng tốt phì nhiêu bị ngập hoàn toàn thành đại dương, ta thầm khóc trong lòng. Lão Thôi nói lần thu hoạch này coi như tiêu luôn rồi, trồng lại thì không thể, quý kỳ (kì gieo hạt) đã qua; còn nói may nhờ có ta lúc đầu quyết đoán, hạ lệnh xây dựng phòng xá với kho thóc ở trong núi, sớm dời lương thực và phần lớn gia súc đi, bằng không, tổn thất thật là không cách nào lường được.

Nước lũ tới hung mãnh, súc vật chưa kịp dời đi  trừ vịt và ngan ngỗng lớn thả chân lang thang ngoài trời đất, những loài khác như dê như thỏ đều chết hơn phân nửa, đám heo bảo bối của Trí Duệ  là thảm nhất, toàn bộ không tìm thấy, không biết bị trôi đến nơi nào. Thanh Vân nói tiểu tử kia đau lòng cả đêm không ngủ được.

Ta thở dài, hỏi Phương Tiếu, "Đã trình báo tình hình thiên tai lên Quận Phủ rồi chứ?"

Phương Tiếu gật đầu: "Ngày hôm trước trước đã dùng khoái mã gửi tin."

Từ nơi này dùng khoái mã đến Quận Phủ mất khoảng nửa ngày lộ trình, tình hình tai nạn nghiêm trọng như thế, mà đến nay không thấy bất kỳ quan viên nào xuất hiện. người phái đi ra dò xét trở lại nói, ở hạ du Dương hà còn thảm hại hơn, mấy chục tòa thôn trang bị hồng thủy san thành bình địa, mặt nước khắp nơi nổi lềnh bềnh di thể người gặp nạn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, vô cùng thê thảm.

Ta nói: "Thư từ Vương gia mấy ngày nữa có thể tới?"

Phương tiếu bấm ngón tay tính, nói: "Nếu không bất ngờ gì xảy ra thì ngày mai là được đến."

Ta hỏi: "Là dưới tình huống bình thường sao?"

Phương tiếu lắc đầu: "Không phải, nếu không có trận nước lũ này, thì ngày hôm trước đã đến."

Chạng vạng ngày hôm sau, Kinh Thành Khang vương phủ tám trăm dặm kịch liệt đưa tới thư. Một khắc kia nhìn thấy người đưa thư, mắt ta ướt át. Chưa bao giờ, chưa từng khẩn thiết hy vọng nhận được thư của Thương Song Cẩn như thế. Bảo người làm lui xuống, ta vội vã đến khó kìm nén mở ra, mở đầu bằng "Niếp nhi" hai chữ xưng hô trong nháy mắt làm ta lệ nóng doanh tròng.

Sau khi xem xong, ta hơi thất vọng, trong thư Thương Song Cẩn toàn là những từ quan tâm nhớ nhung, nhưng về chuyện giải nguy cứu tế thì một chữ cũng không đề cập đến, chỉ nói ít ngày nữa hắn sẽ đến Vân Châu, bảo ta an tâm chờ hắn. . . . . .

Ta bỏ thư vào lại trong bao, lúc này mới phát hiện ra bên trong còn có một tờ giấy, rút rồi mở ra nhìn một cái, hẳn là bút tích Nhị thúc. Thư không dài, chỉ mấy lời ít ỏi, nói thời điển Thương Song Cẩn nhận được thư báo khẩn cấp của ta, Người vừa lúc cũng ở Khang vương phủ, biết được ta đã an bài tất cả, Người rất vui mừng; còn nói trị tai cứu tế là chuyện của triều đình, bảo ta không cần lo lắng nhiều quá, an toàn của bản thân là quan trọng nhất; còn nói Thương Song Cẩn đã trình báo tình hình Vân Châu lên trên, Hoàng đế giao trách nhiệm Liêm vương đến Vân Châu, có lẽ ít ngày nữa liền đến. . . . . .

Thời điểm dùng bữa tối Tam thúc trong bộ dạng nạn dân trở lại, nhìn thấy ba tỷ đệ bọn bình yên vô sự, hắn lập tức ngồi bệt trên mặt đất. Ta vội vã giao Trí uyển cho Tử Hà, tiến lên đỡ Người. Tam thúc đảo mắt qua trên người ta, Trí Duệ, Trí Uyển mấy lần, hồi lâu sau tựa như còn trong mộng lo sợ hỏi ta: "Nha đầu, đều không sao chứ?"

Lỗ mũi của ta chua xót, nước mắt lăn xuống, thế nào là không sao? Hù chết rồi. Trí duệ nhào tới trong ngực Tam thúc, khóc lớn, la ầm lên: "Tam thúc lại chạy đi đâu? Luôn mặc kệ, bỏ lại ta cùng A tỷ cùng muội muội, ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . ."

Tam thúc ôm hai người bọn ta vào trong ngực, nghẹn ngào nói: "Hảo hài tử, sẽ không, Tam thúc sau này sẽ không đâu. . . . . ."

Cơm xong.

Lão Thôi ôm Trí Uyển đi.

Thanh Vân dẫn Trí Duệ đi.

A Mỗ chuẩn bị tốt trà bánh, dọn xong bàn cờ, liền lui ra.

Ta vừa đánh cờ, vừa trò chuyện với Tam thúc.

Tam thúc đi con pháo lên trước, "Nha đầu, giờ Thúc sẽ không rời đi nữa, về sau sẽ chăm sóc cho các con thật tốt."

Ta nhảy mã, "Không cần vào núi sao?"

Tam thúc đi quân sĩ, "Không cần."

Ta đắn đo, ra quân, "Chỉ thị của hắn?"

Tam thúc giương mắt nhìn tamột chút, nhảy mã, khẽ nói một tiếng "Ừ" 

Quân đi sông giáp ranh, ta hỏi: "Lương thực khi nào thì chở đi?"

Tam thúc sững sờ, kinh ngạc nhìn ta.

Ta thản nhiên nói: "Lão Thôi nói Người không cho phép lão bán lương thực."

Tam thúc nhíu mày: "Quả nhiên là cái gì cũng không thể gạt được con."

Ta cười cười.

Tam thúc nói: "Hắn tới, con định làm thế nào?"

Ta giả bộ không hiểu, hỏi ngược lại: "làm gì là làm gì?"

Tam thúc bĩu bĩu môi, ý bảo thư Thương Song Cẩn.

Ta nói: "Đến bữa thì ăn, đến giấc thì ngủ, có Người ở đây, con thì có chuyện gì."

Tam thúc nháy mắt, vẻ mặt gian xảo, "Tìm con, con cũng không gặp?"

Ta cầm con cờ đập Người, Tam thúc cười né tránh.

Sau một hồi cười đùa, Tam thúc vẻ mặt chờ xem kịch vui, hỏi: "Nha đầu, biết lần này còn có ai đi Vân Châu không?"

Ta nhàn nhã nói: "Liêm vương."

Tam thúc mất hứng, "Ai thèm nói hắn?"

Ta tò mò, "Vậy còn có người nào?"

Tam thúc thần bí cười cười, gằn từng chữ một: "Trưởng Tôn Liệt!"

Ta kêu lên: "Thật chứ?" đại thần ngưỡng mộ đã lâu nha.

Tam thúc cười, "Dĩ nhiên."

Ta hoài nghi: "Hắn tới làm chi? Một không là quan, hai không có chức, tới địa phương tồi tàn du lịch ư."

Tam thúc tỏ vẻ ngươi đây là không hiểu đi, "Trưởng Tôn Liệt không phải quan là bởi vì hắn không muốn làm quan, chỉ cần hắn muốn, tiện tay một chức quan đương đương là chuyện dễ dàng."

Ta gật gật đầu, có đạo lý, cái thời đại này còn chưa có hình thức khoa cử, làm quan là dựa vào tiến cử, lấy quyền thế địa vị của Trưởng Tôn gia, con cháu muốn vào triều làm quan thật là chuyện dễ dàng."Vậy Người nói một xem, hắn tới Vân Châu làm gì?"

Tam thúc cười đến đáng đánh đòn: "Dĩ nhiên là tới thăm con."

Ta lại cầm con cờ đập Người, la ầm lên: "Nói chính sự, nói chính sự!"

Tam thúc nghiêng người lắc qua, cười hì hì nói: "Thúc nói chính là chính sự, chỉ là, hắn lần này tới với thân phận là cứu trợ thiên tai."

Ta có chút lơ mơ, "Cứu trợ thiên tai? Hoàng thượng không phải phái Liêm vương tới sao?"

Tam thúc hả hê nói: "Liêm vương là tới lấy công chuộc tội, Trưởng Tôn Liệt mới là thay mặt cấp trên tới làm việc."

Thì ra là như vậy.

Như vậy. . . . . .

Ta đột nhiên tự luyến nghĩ đến một chuyện không phải không có khả năng, Thương Song Cẩn nói muốn tới Vân Châu có phải có liên quan tới Trưởng Tôn Liệt hay không?

Ta nhìn Tam thúc, Tam thúc cũng đang nhìn ta.

Bốn mắt đối diện chốc lát, Tam thúc nói: "Lần này không biết vì sao Khang vương trong lúc cấp bách lại muốn tới Vân Châu đi?"

Ta lườm Người một cái: "Nhàm chán."

Tam thúc ha ha cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play