Trang giấy của Thương Song Cẩn cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm tới cảm xúc của ta, thương cảm không đến một ngày, liền để cho gió cuốn bay. Ta không phải kẻ ngốc, tâm tư của Thương Song Cẩn lúc ẩn lúc hiện ta đều xem ở trong mắt, chính vì thấy rõ, mới chỉ có thể cực lực bỏ qua hắn.
Con người ta đối với tương lai không có yêu cầu gì cao, có thể hồ đồ không phải lo chuyện cơm áo liền thỏa mãn. Gì mà tình yêu, gì mà hai người trọn kiếp trọn kiếp có nhau, đều là giấc mộng thôi! Chớ nên mơ loại mộng này, có mơ mộng thì sẽ có khát khao, có khát khao thì sẽ có hy vọng, nếu như ôm hi vọng với nam tử ở thời đại này, thì cách tuyệt vọng cũng không còn xa đi.
Thương Song Cẩn có thân phận gì? Là một hoàng tử có thực lực. Điều này có nghĩa là? Tương lai hắn có hai con đường đi, một là làm hoàng đế, làm nữ nhân của hoàng đế, cái này nghĩ ta cũng không muốn nghĩ; hai là làm một phiên vương, trong lịch sử phiên vương, nhất là phiên vương đã từng tham gia tranh vị, thì mấy người có kết quả tốt đây?
Vận mệnh Thương Song Cẩn đã được định trước, tương lai của ta vẫn còn chưa biết, nếu như có thể lựa chọn, ta không muốn hôn nhân của ta cột chung lại một chỗ với hắn. Tất nhiên, nếu như Nhị thúc cảm thấy cần thiết, thì ta đây cũng sẽ không phản đối. Nguyên tắc của ta là: không chủ động, không né tránh, Nhị thúc bảo ta gả cho người nào thì ta liền gả cho người nấy.
Thương Song Cẩn đi rồi, cuộc sống lại khôi phục như trước. Mùa thu sau khi thu hoạch liền gieo hạt, Tam thúc dẫn theo hương dân gia cố lại đê điều sông Dương, lại theo kiến nghị của ta, dựng lên thủy thước (thước đo mực nước, mình đã chú thích ở chương trước) trên bờ sông, do người có chuyên môn phụ trách ghi chép lại mực nước biến hóa. Sau khi mọi chuyện thỏa đáng, Tam thúc lại giống như trước đây, thỉnh thoảng ba năm ngày lại biến mất một lần. Ta mặc kệ Người, cũng không hỏi Người, ngày ngày ngày sắp xếp nhật trình, trải qua ngày tháng phong phú mà vui vẻ.
Được vài ngày, ta nhận được thư của Thương Song Cẩn, gửi đi từ trạm dịch, nội dung không dài, viết qua mấy chuyện lý thú dọc đường, hỏi ta tại sao không thích ăn thịt bò dê vân vân. Ta xem xong, bảo A Mỗ cất đi. A Mỗ hỏi không viết thư hồi âm sao? Ta lắc lắc đầu, không cần thiết.
Bảy ngày sau, nhận được phong thư thứ hai của Thương Song Cẩn, nội dung cơ bản là giống phong thư trước, hắn viết về các loại phong tục địa phương thú vị, cuối cùng hỏi ta tại sao không hồi âm? Ta vẫn như cũ bảo A Mỗ cất đi, không hồi âm, không nghĩ ngợi, cứ thế sống cuộc sống của riêng mình.
Một tháng sau, ta nhận được phong thư thứ tám của Thương Song Cẩn, hắn nói hắn đã đến kinh thành, hồi phủ chuyện đầu tiên chính là viết thư cho ta, cuối cùng nói nếu như mà ta còn không hồi âm lại cho hắn, hắn sẽ phái người đặc trách tới lấy. . . . . .
Này có chút không hợp lẽ thường nha.
Ta nghĩ nghĩ, viết thư hồi âm cũng không có gì to tát, dù sao cũng cùng chung sống thời gian không ngắn, lại còn có ân nghĩa cứu mạng, vì vậy liền cử bút viết xuống hai chữ: mạnh khỏe. Viết xong bỏ vào phong bì giao cho lão Thôi nhanh chóng gửi tới Kinh Thành.
Đến tuần thứ bảy, nhận được lễ vật tết trung thu từ kinh phủ đưa tới, đầy tràn bốn xe ngựa lớn, đồ ăn mặc đồ dùng đều đầy đủ cả. Cầm y phục mà Nhị thẩm làm cho ta, xoay trái xoay phải khoa tay múa chân, đúng là phong cách mà ta yêu thích, tao nhã, vui vẻ nha.
A Mỗ ở bên cạnh cau mày, nói, xiêm áo có chút nhỏ.
Ta chăm chú nhìn, đúng vậy nha, váy miễn cưỡng mới đến mắt cá chân.
Nhất thời ta có chút ủ rũ.
A Mỗ an ủi: "Xiêm áo nhỏ, cho thấy A Niếp còn lớn nhanh hơn trong tưởng tượng của Nhị thiếu phu nhân đi "
Ta vừa nghe xong, lập tức vui mừng, cầm gương đồng lên chiếu từ trên xuống dưới. Mười bốn tuổi rồi, cao khoảng 1m6, dung nhan xinh đẹp, dáng người uyển chuyển đang trổ mã thật tốt, đầu óc không tính là ngu dốt. . . . . .
Ông trời cuối cùng cũng sáng suốt, không bạc đãi ta.
Sắp xếp tất cả các vật phẩm thỏa đáng, nhìn hai phong thư đặt trên bàn, ta có chút do dự, xem lá thư nào trước đây? Suy nghĩ một chút, Nhị thẩm đi. Đều là nữ nhân, bình thường cũng sẽ có chung đề tài để nói. Xé ra, thư rất dài, ta lật sơ qua, có khoảng mười mấy tờ đi.
Nhị thẩm trước tiên là nói về chuyện nhà, Người kể lại một lần chuyện lớn chuyện bé trong kinh phủ, hỏi lại ta và Trí Duệ khoảng thời gian này sống thế nào? Còn nói Người đã nói với Tổ mẫu chuyện Thu Đồng, trước tiên Tổ mẫu khen ta làm tốt lắm, sau nói ta xử trí quá nhẹ rồi, một tiện thiếp, dám có ý ngĩ không an phận, cấm túc là quá tiện nghi cho nàng ta, kể ra là phải trực tiếp đánh chết;
Bàn đến quốc sự: nói các nơi lũ định kỳ buông xuống, cha Người là chủ sự Công Bộ thuỷ lợi mỗi ngày bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, xử lý phương án phòng chống thiên tai các nơi trình lên, phòng ngừa bị quan địa phương lợi dụng sơ hở, cắt xén bạc cứu tế, còn nói ta thông minh luôn có chủ kiến, hỏi ta dẫn dắt hương dân chống lũ có gì tâm đắc hay không? Lúc hồi âm thư đừng quên nói cho Người biết;
Phần cuồi nhắc tới Thương Song Cẩn, Nhị thẩm tâm tư tựa hồ có chút phức tạp, Người không nói hắn tốt, cũng không nói hắn không tốt, chỉ là giới thiệu tường tận một lần những hiểu biết của Người với phủ Nhị hoàng tử. Từ mẫu phi của hắn, đến phi thiếp, rồi đến con gái của hắn nữa. . . . . .
Gấp thư của Nhị thẩm lại, ta nhìn thư của Nhị thúc mà sững sờ, tâm tư ngũ vị phức tạp. Xem ra trước khi đi Thương Song Cẩn để lại thư, ba chữ “không cho gả” không phải nói đùa, nếu như ta không đoán sai, hắn hẳn là đã tìm Nhị thúc nói rõ, nếu không Nhị thẩm đã không giảng giải tường tận tình huống của hắn cho ta biết. Như vậy thì Nhị thúc đâu rồi, làm phụ tá cấp cao của Thương Song Cẩn, Người sẽ có ý kiến gì? Trong thư sẽ viết những gì đây?
Ta lo sợ bất an mở thư ra, Nhị thúc viết thư ngôn từ luôn luôn ngắn gọn, lần này cũng không ngoại lệ. Hai trang đầu là trả lời những vấn đề ta hỏi trong lá thư trước; hai trang giữa là kể lại tính toán của Người với hôn sự của ta. Ta cùng A Mỗ suy đoán phân tích đại khái gần đúng, Nhị thúc nhắc tới Trưởng Tôn Liệt, đích thứ tôn phủ Thái Sư, nói hắn là tuổi trẻ tài cao trong vạn dặm khó mà tìm được;
Hai trang sau, Nhị thúc nhắc tới Thương Song Cẩn, nói đến chuyện nhà hắn thì khác với Nhị thẩm, Nhị thúc cường điệu kể lại Thương Song Cẩn người này, nói hắn có đảm lược, có mưu lược, có chí lớm, có hoài bão. . . . . . Tóm lại về việc công đánh giá rất cao; về phần có phải người chồng tốt hay không, Nhị thúc nói cũng rất rõ ràng, Thương Song Cẩn là phu quân mà ngàn vạn cô gái thế gian mơ ước, chẳng qua không phải phu quân của mình ta. . . . . .
Xem xong thư của Nhị thúc, tâm tư treo lơ lửng của ta buông xuống được rồi.
Buổi tối, Tam thúc xuất hiện cứ như quỷ vậy, thấy ta một mình ở bên cửa sổ ngẩn người, cảm thấy kỳ quái, hỏi ta nghĩ gì thế? Đúng lúc ta muốn tìm người tâm sự, vì vậy liền kể lại từng ly từng tý khi Thương Sòn Cẩn ở thôn trang, hắn bảo Trí Duệ chuyển cho ta tờ giấy cùng với thái độ rành mạch của Nhị thúc Nhị thẩm đối với chuyện này.
Tam thúc nghe xong, kinh ngạc miệng nửa ngày không khép được miệng.
Ta lại một lần hỏi: "Tam thúc, người được Tổ phụ nhắm trúng rốt cuộc là ai? Nhị thúc đã làm rõ một nửa, Người còn có cái gì không thể nói đây?"
Tam thúc trầm ngâm một chút, nói: "Cũng được, chuyện đã đến nước này, nói cho con biết cũng không sao, con cùng A Mỗ suy đoán đại khái không có sai, có điều, hoàng hậu muốn con gả không phải là con trai trưởng quốc cữu gia, mà là thứ trưởng tử."
Ta hít vào một ngụm khí lạnh, "Hoàng hậu?" Như thế nào lại liên quan tới trong cung?
Tam thúc gật đầu một cái, nói: "Thật ra thì không phải Tổ phụ ngươi hướng vào người nào, mà là hoàng hậu coi trọng con."
Ta bối rối, hỏi: "Hoàng hậu sao biết con?" Gặp cũng chưa gặp qua ta, như thế nào liền coi trọng?
Tam thúc thở dài, nói: "Nói đến chuyện này có liên quan gián tiếp tới Đại Cữu Cữu con."
Ta kinh ngạc hỏi: "Đại Cữu Cữu? Không thể đi, Người mới chỉ gặp qua có có một lần thôi."
Tam thúc cười lạnh: "Sao lại không thể? Chính là một lần đó, sau khi hắn nhìn thấy con, trở về phủ liền khen con không dứt miệng, nói con dung mạo phẩm tính đều là thượng thừa, còn đẹp hơn tiên nữ trong tranh, biết Đại cữu con có quan hệ ra sao với phủ quốc cữu rồi chứ?"
Ta lắc đầu một cái, bởi vì nguyên nhân mẫu thân, ta luôn xem nhẹ bất cứ chuyện gì có liên quan đến nhà ngoại, một số chuyện gần như là không hay biết.
Tam thúc nói: "Thứ trưởng tử của Quốc cữu gia là cháu ngoại trai của Đại cữu mẫu ngươi."
Trong nháy mắt ta có cảm giác muốn chết quách đi."Tam thúc, con là nữ nhi của Nhị thúc, bọn họ không phải là cữu cữu và cữu mẫu của con."
Tam thúc kéo ta vào trong lòng, vỗ vỗ lưng ta an ủi, "Nha đầu, đừng lo lắng, không phải còn có thúc thúc đây sao?"
Ta không nói lời nào, các thúc yêu thương ta đi chăng nữa thì có ích gì? Ở nơi này là xã hội quân quyền, Hoàng đế cùng hoàng hậu mới là chúa tể của vạn vật trên thế gian. Kháng chỉ là tội lớn, chu di tam tộc a. Ta nghĩ tới phụ thân và mẫu thân, hôn nhân của bọn họ chính là kết quả của ngự tứ ban cho, chẳng lẽ bi kịch còn kéo dài trên người ta sao?
Ta từ trong lòng Tam thúc chui ra, hỏi xa xôi: "Tam thúc, Người nói Người đã nhìn qua thứ trưởng tử, hắn là người thế nào?" Nếu thật không thoát khỏi hoàng mệnh, thì ta sẽ không để cho Nhị thúc khó xử, phủ quốc cữu ít nhất cũng thỏa mãn điều kiện ấm no không lo của ta không phải sao?
Tam thúc thấy ta có vẻ nản lòng thoái chí, vỗ vỗ vai ta, nghiêm túc nhìn ta nói: "Mặc kệ hắn là người như thế nào, dù sao thúc con là ta đây cũng không coi trọng hắn, thúc chướng mắt hắn, thà để cho con xuất gia làm ni cô cũng sẽ không cho con gả."
Ta chấn động, Đúng vậy a, sao lại chỉ nghĩ tới sống không bằng chết đây? Vạn bất đắc dĩ, xuất gia cũng là một con đường tốt nha, còn có thể làm bạn với mẫu thân, không bị thế tục phiền nhiễu, vào nơi thanh tịnh.
Ta thoải mái ngồi dậy, "Tam thúc, thúc nhìn không trúng thứ trưởng tử, vậy đích thứ tôn phủ thái sư kia là người như thế nào?"
Tam thúc thấy ta trong phút chốc mà sắc mặt có thể biến đổi ba bốn lần, không nhịn được trêu ghẹo: "Nha đầu, xin hỏi hai chữ “ rụt rè” được viết như thế nào?"
Ta giả bộ tức giận, xoay mặt đi không thèm để ý tới Người.
"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, chọc con chút thôi mà," Tam thúc quay tới dụ dỗ ta, thấy không có hiệu quả, liền kéo dài âm điệu bán đến chỗ trọng điểm: "Theo thúc biết, đích tôn Thái Sư Phủ ừ. . . . . . Hừ. . . . . . Ha. . . . . ."
Ta nắm cánh tay Tam thúc, há to mồm cắn một cái. . . . . .
Tam thúc lập tức giơ chân, "Nha đầu chết tiệt kia. . . . . . Ngươi là nha đầu không có lương tâm. . . . . ."
Ta cười gian xảo: "Nói hay không?"
Tam thúc xoa xoa chỗ bị ta cắn, không cam lòng nói: "Nói ra thì có gì hay ho chứ?"
Trưởng Tôn liệt, đích thứ tôn của Thái Sư đương triều Trưởng Tôn Hoành, năm nay 18 tuổi, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, Ngọc Kim bên trong, bề ngoài phong thần tuấn lãng, bên trong tài hoa đầy bụng, vì tuổi nhỏ nên đứng cuối Kinh Thành tứ đại công tử, nhưng tài danh lại đứng đầu, nếu không phải phía trên có một huynh trưởng, mất đi ưu thế "Đích trưởng" , thì chỉ sợ hoàng thượng đã tính chiêu hắn làm phò mã rồi.
Ta nghi hoặc: "Trưởng Tôn Liệt thật tốt như vậy sao?" Này không phải là người, rõ ràng là thần nha.
Tam thúc gật đầu: "Kinh Thành đều đánh giá hắn như vậy."
Ta nói: "Người khác đánh giá như thế nào đánh giá con mặc kệ, Còn thúc thì sao? Thúc cảm thấy hắn như thế nào?"
Tam thúc gật đầu một cái: "Đúng là cũng không tệ, chỉ là, so với người khác, vẫn có chút chênh lệch."
Còn có tốt hơn ư? Ta tò mò: "Là ai vậy ?"
Tam thúc xoa xoa cằm, không nói lời nào.
Ta giục Người: "Mau nói đi mà."
Tam thúc vẫn là xoa cằm không nói lời nào.
Ta nghĩ nghĩ, liền tỉnh ngộ, thuận tay ném ra cái gối đầu, khinh bỉ nói: "Mặt dầy."
Tam thúc cười ha ha.
Cười đùa một trận, trở lại đề tài chuyện cả đời của ta.
Tam thúc nói: "Nha đầu, thúc biết con từ nhỏ đã có nhiều chủ ý, nói cho thúc nghe một chút, con muốn gả cho người như thế nào?"
Ta không chút nghĩ ngợi nói: "Có thể ăn no mặc ấm là được rồi."
Tam thúc nghiêm mặt không tin, "Không có yêu cầu khác sao?"
Ta nói: "Có, phải được Nhị thúc và Ngươi đồng ý đã."
Tam thúc nhếch miệng cười: "Yêu cầu này quá cao."
Ta lại cầm gối ôm đập Người.
Hàn huyên với Tam thúc đến nửa đêm, ta thẳng thắn nói ra lo lắng của mình, nếu Hoàng hậu không chịu bỏ qua thì làm thế nào? Không đồng ý liệu có liên lụy cả gia tộc không?
Tam thúc an ủi ta nói sẽ không, từ xưa đích thứ phân chia cách nhau một trời một vực, hoàng hậu đề cập cọc hôn sự này vốn là không thỏa đáng, Tổ phụ nếu không đồng ý, hoàng hậu cũng không thể vô lý ép buộc.
Tiếp đó lại hàn huyên đến Thương Song Cẩn, Tam thúc lời người này nếu được làm Hoàng đế, tất sẽ là thánh quân; nếu không lên được ngôi Hoàng đế, tất nhiên sẽ mất mạng. Người có cùng ý kiến với Nhị thúc, nam nhân tốt không nhất định là phu quân tốt, nhưng hoàng đế tốt thì nhất định không phải phu quân tốt.
Ta hỏi Tam thúc một vấn đề canh cánh tròng lòng đã lâu, "Thúc vào núi có phải để luyện binh cho Thương Song Cẩn hay không?"
Tam thúc đột nhiên biến sắc, quát khẽ: "Dương Trí Huệ!"
Ta lập tức giả chết.
Tam thúc sắc mặt giận dữ, nghiêm trang nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói."
Ta vội vàng nói đã biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT