Tiếng nói thì thầm từ một nam nhân áo đen bay xuống bằng khinh công, A Phi hốt hoảng nhìn chằm chằm vào hắn, kéo hắn sang một nơi khác.

"Sao chàng lại đến đây? Không phải đã nói, chờ ta ở ngoài rồi sao?"

"Ta nhớ thê tử của mình là sai sao?"

"Được rồi, mau vào trong!"

A Phi bịt miệng hắn ta lại, dẫn hắn vào phòng của bản thân, hắn mỉm cười nhanh chóng chạy theo A Phi. Suốt mấy ngày nay hai người họ đã không gặp nhau, khiến hắn ta vô cùng muốn gặp mặt A Phi. 

"A Luật, Chuyện ta giao cho chàng đã đến đâu rồi?"

"Rất tốt, đúng như nàng đoán, Lục Hỏa đã đến tìm ta!"

Luy Luật vừa trả lời, vừa tiến đến ngậm lấy vành tai của A Phi, dịu dàng sủng nịnh. A Phi hơi bực bội, sắc mặt vô cùng khó coi khiến Luy Luật vừa nhìn đã nhận ra được, liền rót trà bưng đến dỗ dành. 

"Ai làm nàng giận?"

"Ả Lâm Hiểu Yên ngày càng không nghe lời, dám làm phật ý ta! Còn dám ra tay tát ta nhiều lận"

Giọng nói tức tối của A Phi vang lên, Luy Luật nhanh chóng cưng chiều xoa dịu, hắn ta đưa tay lên xoa xoa đôi gò má mịn màng của A Phi.

"Chỗ nào đau ta sẽ xoa dịu cho nàng, đừng giận"

"Ả Hiểu Yên đó được quyền cứ trút giận vào ta! Tên hoàng thượng đó đã nhìn thấy ả ân ái cùng hoàng huynh, nhất định sẽ tống ả vào lãnh cung, ha ha ha!"

Tiếng cười ma quái của A Phi cười vang, A Phi bóp chặt tách trà trên tay, đập xuống dưới đất. Ánh mắt đỏ như lửa, bùng bùng tức giận. 

"Chuyện này do nàng sắp đặt?"

"Đúng. Ta đã sớm biết ả ta không nghe lời, nên giải thoát sớm cho ả. Sau khi tên cẩu hoàng đế băng hà, ta sẽ cho chàng lên ngôi hoàng đế, ta sẽ là hoàng hậu!"

"Liễu A Phi, nàng vẫn là nhất"

Luy Luật cười đắc ý, Luy Luật nhanh chóng đè A Phi xuống giường, bàn tay thuận ý thoát y phục cả hai ra, cắn mút đôi môi của A Phi một cách điên cuồng. Luy Luật yêu A Phi, luôn tình nguyện nghe theo A Phi sắp đặt mọi thứ. Chuyện gì chỉ cần nàng ấy muốn, hắn ta đều làm theo, một lòng một dạ. 

"A Luật, chàng hứa không phản bội ta? Làm theo mọi chuyện do ta sắp đặt!"

"Ta hứa, dù nàng muốn gì ta cũng sẽ thành toàn, kể cả việc nàng trả thù hoàng thượng!"

...

Sở Dĩ An trở về Sở Hoàng điện, hắn ngồi im lặng trên thánh điện rất lâu, ra lệnh cho tất cả công công, cung nữ lui ra. Hắn một mình trầm tư suy nghĩ, suốt thời gian qua hắn thật sự không tốt, nhưng nếu Yên Phi có thể nói với hắn tâm tư, hắn nhất định sẽ thành toàn cho nàng ấy. Hắn không hề ngờ hai người thân thích của hắn lại làm ra những chuyện vô liêm sỉ đến như thế! 

"Dĩ An!"

Gió thoảng vào không gian rộng lớn, phảng phất giọng nói của nàng khiến hắn cảm thấy mơ hồ. Chẳng phải nàng đã trở về phủ Phu tướng quân một chuyến thăm nghĩa phụ, nghĩa mẫu rồi sao?

"Dĩ An!"

Lại là giọng nói đó, trong hoàng cung này chỉ có mình nàng được đặc ân gọi hắn như vậy? Nàng đã đi, còn ai to gan dám gọi hắn như thế? Hắn bước xuống, tìm kiếm xung quanh nơi phát ra giọng nói ấy. Nàng nhanh chóng chạy về phía chỗ của hắn an tọa, nhìn vẻ mặt thất thần của hắn khẽ nhăn mặt.

"Nàng...nàng! Tại sao nàng lại ở đây?"

Không phải hắn buồn đến mất tâm trí chỉ nghĩ đến nàng rồi không? Hắn bước đến gần nàng, ôm chằm lấy nàng, hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy nàng, khiến nàng mẩn cảm ửng đỏ hết cả lên. Hắn ôm lấy nàng, trong đầu hắn thoáng chợt suy nghĩ. Dù  sao đi nữa hắn và Yên Phi vốn dĩ không có tình yêu giữa hai người, lúc nhìn thấy hai người ân ái hắn không hề tức giận, ngược lại còn buông xuôi, chỉ có điều hắn cảm thấy đau lòng khi họ giấu giếm bản thân mình, họ không hề nói, có phải họ đã quan hệ như thế trước khi Lâm Hiểu Yên trở thành phi tử không? Nhưng nếu hắn và Yên Phi không có tình yêu? Hắn nên tác hợp cho nàng ấy và hoàng huynh mới phải! Hắn gặp nàng, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng đành cố nhịn cười, diễn sâu một đoạn!

"Dĩ An! Chàng sao vậy?"

"Hỏa, ta nhớ nàng!"

Hắn vừa nhìn thấy nàng, đã quay sang ôm chằm lấy nàng. Nàng đã về phủ thừa tướng rồi cơ mà? Nàng ngước nhìn hắn, nhìn tâm trạng suy sụp của hắn, nàng cảm thấy lo lắng. Lúc nãy, lão công công đến bẩm báo tình trạng của hắn, nàng đã lo lắng đến mức vội vàng chạy về điện. Nàng sờ vào mặt hắn, vuốt ve khuôn mặt u buồn này.

"Nói ta nghe, chàng bị làm sao?"

"Hoả, có phải ta không tốt?"

"Chàng rất tốt, chàng là vị hoàng đế tốt nhất!"

Nàng lên tiếng, dìu hắn đến ghế, hắn vẫn ôm khư khư nàng, hành động hôm nay của hắn rất tệ. Nàng nhất định phải làm cho rõ. 

"Chàng nghỉ ngơi trước đi, mọi thứ sẽ tốt thôi, được không?"

Nàng dìu hắn nằm xuống giường, lặng lẽ bước đi đến tìm lão công công, nàng vừa bước đi được một bước đã bị bàn tay hắn nắm chặt lấy.

"Hoả, trẫm bị bệnh rồi!"

"Không phải...chứ?"

"Nàng phải bù đắp cho trẫm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play