Nàng bước về phía góc khuất của ngôi chùa, tên pháp sư đang ngồi nghiêm nghị, vuốt vuốt chòm râu của bản thân. Nàng tiến lại gần hắn liền giơ bàn tay thẳng về phía trước, ý định ngăn nàng lại.
"Cô nương hãy dừng bước, hiện tại bổn tọa không khỏe, chỉ nói vài câu rồi đi ngay, nam nữ thụ thụ bất tương thân"
Nàng nhìn vẻ mặt của hắn ta khẽ gật đầu, chỉ đứng lặng yên ở đó, đôi môi nhỏ bé của nàng định lên tiếng, tên pháp sư lại cướp mất lời của nàng lên tiếng trước.
"Cô nương, ta đã nói rồi, cô nương phải rời xa người cô nương yêu thương nhất, nếu không hắn ta nhất định sẽ gặp nạn"
"Tại sao... Ta có cách nào giải trừ không?"
Đôi mắt nàng long lanh, nàng bấu chặt tà y phục, kiềm nén cảm xúc. Hai lần gặp gỡ coi như là duyên, tại sao hắn ta xuất hiện luôn khiến nàng khó hiểu, đau lòng đến tan nát tâm can. Nàng mím môi thành một đường thẳng, cố gắng lắng nghe lời giải đáp từ tên pháp sư kia. Hắn ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn vào đồ bát quái của mình, miệng lẩm bẩm.
"Không có cách nào, nếu cô nương không lựa chọn cách từ bỏ, e rằng không tốt cho bản thân, tại hạ cáo từ"
Nàng đơ người, đứng lặng một chỗ. Hắn ta vừa nói xong liền đứng dậy đi mất, không đợi nàng phản hồi, nàng nhìn theo bóng lưng của hắn ta, trên tay còn đang bế một con thỏ trắng.
"Lục phi nương nương"
A Mẫn lên tiếng, giúp nàng trở về trạng thái bình tĩnh, nàng quay về đằng sau liền nhìn thấy Sở Dĩ An đang mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.
"Nàng sao vậy? Người lúc nãy..."
"Không, không sao. Người này đi lạc hỏi đường thôi"
"Chúng ta về cung thôi, xuất cung đã lâu chắc hẳn nàng rất mệt."
Hắn ra lệnh cho A Mẫn dìu nàng đi trước, nhìn thái độ của nàng, hắn nghi hoặc dõi theo bóng dáng của nàng, trước khi đến hắn vừa nhìn thấy bóng đen khả nghi ấy. Lúc hắn đến nơi tìm chó hoang chỉ thấy một con cún con nhỏ hoàn toàn bình thường, A Mẫn quả thật đã lừa gạt hắn.
" A Hiểu, người điều tra cho trẫm tên vừa nói chuyện cùng Lục Phi nương nương?"
"Thần tuân lệnh"
Mỗi lần nàng xuất cung điều có chuyện đáng nghi hoặc, dù hắn có đồng ý theo lời nàng chỉ phái một người theo hộ vệ, nhưng vẫn luôn ra lệnh cho một số cận vệ thân thuộc cận kề. A Hiểu nhanh chóng làm theo lời hắn, khuôn mặt hắn luôn giữ sự trầm tĩnh, nét mặt nghiêm nghị bước về phía nàng đang chờ hắn bên xe ngựa.
"Tại sao chàng đi lâu vậy?"
Nàng vừa thấy bóng dáng hắn lại bắt đầu thắc mắc, hắn cao lớn thế này, bước chân nhất định sẽ rất nhanh. Nàng liếc xéo hắn, nhìn hắn thật sự khả nghi, có phải đang làm chuyện mờ ám sau lưng nàng không?
"Có phải chàng nói chuyện với vị cô nương xinh đẹp nào không?"
"Đúng vậy, lúc nãy có một tiểu cô nương xinh đẹp lạc đường, ta chỉ là hướng dẫn tận tình một tí"
Hắn nhấn mạnh hai chữ tận tình khiến nàng càng trở nên thắc mắc. Nàng nhìn khuôn mặt gian xảo của hắn, rõ ràng không tầm thường. Vừa rồi không phải nàng vừa nói chỉ đường cho một tên khác sao? Quả là gậy ông đập lưng ông!
"Lục Phi nương nương, tỷ không sao chứ?"
"Không, ta không sao"
Hắn cố gắng gượng cười, nhìn vẻ mặt của nàng, hắn chỉ muốn xoa dịu nàng, nàng bây giờ như ngọn lửa muốn thiêu đốt tất cả, nàng đang ghen sao?
"Nàng đang ghen với tiểu cô nương đó?"
"Không bao giờ"
...
Đêm khuya đã đến, cũng là thời khắc Yên Phi đứng ngồi không yên, đang chờ đợi kết quả từ tiểu cung nữ của mình, Yên Phi cắn cắn môi, nhìn về phía ngoài, gió lạnh thổi qua lớp y phục mong manh của Yên Phi khiến nàng ta càng lo lắng. Yên Phi đi qua đi lại, uống liên tục ba tách trà để tịnh tâm. Đêm hôm nay nhất định không được sai phạm.
"Nô tỳ tham kiến Yên Phi nương nương"
"Miễn lễ"
Cung nữ thân cận của thái hậu đến tẩm cung của Yên Phi, Yên Phi đan chặt hai tay vào nhau.
"Nô tỳ nhận lệnh của hoàng thái hậu đến hỏi thăm Yên Phi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi chưa ạ? Có cần nô tỳ giúp đỡ không ạ?"
"Không! Không, bổn cung đã có A Phi giúp đỡ. Ngươi về bẩm báo với hoàng thái hậu ta đã chuẩn bị mọi thứ"
Xuân Lan nghe thế liền mỉm cười gật đầu, ả ta cúi người thấp cáo lui.
"Nô tỳ cáo lui"
Mồ hôi đổ lấm tấm trên trán của Yên Phi nương nương, vừa lúc nãy gặp Xuân Lan, nàng như chết đi sống lại, được sủng ái bây giờ lại như nỗi sợ hãi của Yên Phi như vậy. Không lẽ hoàng thái hậu muốn có cháu như vậy sao?
Yên Phi nghĩ đi nghĩ lại cũng không đúng. Nhất định có vấn đề gì trong đó, Yên Phi ngồi yên lặng, ngồi trong phòng trầm tư suy nghĩ, cả ngày hôm nay Yên Phi chưa từng chợp mặt, khiến Yên Phi cảm thấy mỏi mắt, đôi mắt Yên Phi lim dim, Yên Phi chóng tay tựa cằm lên bàn tay ngọc ngà của mình, đôi mắt từ từ thiếp đi. A Phi rốt cuộc đi đâu sao mãi chưa về?
"Nàng đang chờ ai mà chờ đến thiếp đi như thế?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT