Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng cựa người trong lồng ngực săn chắc của hắn, thân thể đau nhức khiến nàng nhíu mày một cái. 

Hôm nay, phụ mẫu sẽ đến kinh thành gặp nàng, vậy mà nàng vẫn còn nằm ngủ ở đây sao? Đã lâu rồi không gặp phụ mẫu. Nàng nhanh chóng gượng dậy, đánh mạnh vào ngực của hắn một cái. 

"Này, dậy mau!"

"Hỏa nhi...chúng ta ngủ thêm tí nữa đi"

Hắn lắc đầu, mắt vẫn nhắm nghiền lại, bộ dạng lười biếng của hắn khiến nàng không kiềm lòng mà bật cười.  Quen biết hắn lâu như vậy, nàng mới lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Nàng thoát khỏi vòng tay của hắn, lặng lẽ bước xuống thay y phục, bàn tay thon dài từ đầu ôm lấy thắt lưng nàng cố định, nhẹ nhàng thắt lại, chỉnh chu y phục cho nàng. 

"Ta là người tháo, cũng sẽ là người mặc cho nàng!"

Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, ánh mắt chứa đầy sự thâm tình, nàng chỉ liếc xéo hắn, vội vàng bỏ đi. Hắn ôm chặt lấy người nàng, cắn nhẹ vào vành tai nàng một cái. 

"Nàng vội vàng muốn rời khỏi ta như thế à?"

"Không..."

"Nàng trốn trẫm?"

"Không..."

"Trẫm không cho phép"

Hắn vẫn giữ khư khư nàng bên mình, mỗi lần nàng bước đi hắn lại ôm chặt nàng hơn, nàng bĩu môi, lần nào nàng vừa định nói hắn cũng chen ngang, thật đáng ghét! 

"Không phải...hôm nay phụ mẫu đến thăm."

Hắn chỉ "à" một cái, quyến luyến rời khỏi nàng, hắn tham lam hít thở mùi thảo mộc còn vương vấn trên người nàng, hắn mỉm cười giữ chặt lấy bàn tay nàng. 

"Còn chuyện gì sao?"

"Nàng biết thế nào là công bằng không?"

"Biết!"

"Vậy ta đã thay y phục cho nàng, bây giờ nàng phải giúp ta thay y phục!"

"..."

...

Lục thái y và phu nhân đã đến trước phủ của nàng, A Mẫn kính cẩn mời phụ mẫu của nàng vào, nàng vui mừng khôn xiết, nhanh chống ôm chằm lấy mẫu thân.

"Phụ mẫu, Hỏa nhớ hai người."

"Chúng ta cũng nhớ con"

Lục phu nhân ôm chầm lấy tiểu nữ trong lòng, nước mắt của bà lại nhanh chóng rơi mỗi khi xúc động, nàng nhanh chống rót trà kính cẩn mời phụ mẫu, suốt chặng đường dài, nhất định phụ mẫu đã rất mệt mỏi.

"Tiểu Hỏa, con lại đây, cha bắt mạch cho con."

Lục thái y luôn là người trầm tính, nghiêm nghị, nhìn thấy tiểu nữ của mình bình phục vui vẻ, tuy mừng nhưng vẫn phải chính mình kiểm tra lại. Khi có việc phải về thôn sơn, Lục thái y đã rất lo lắng cho nàng, Sở Dĩ An đã báo tin liên tục về cho ông, nếu không ông sẽ lo lắng mà lâm bệnh. 

Mạch của nàng vẫn ổn định, khiến Lục thái y vui vẻ gật đầu, vuốt nhẹ chòm râu của mình.

"Phụ mẫu...A Tuệ tỷ ấy không sao chứ?"

"Bộp!"

Tiếng đập bàn vang lên khiến nàng giật thót mình, Lục thái y khi nghe nhắc đến hai chữ "A Tuệ " giận đến tím mặt mày, không giữ được bình tĩnh. Nữ nhân độc ác như vậy thật đáng chết.

"Mẫu thân..."

"Tiểu Hỏa, A Tuệ đã chết rồi..." 

Nàng á khẩu đến không nói nên lời, nàng vốn dĩ muốn biết vì sao Lâm Tuệ không cứu nàng, tình tỷ muội bao lâu nay không hề được coi trọng sao? Chưa có cơ hội gặp tỷ ấy, tỷ ấy đã...

"Hỏa, con đừng quan tâm Lâm Tuệ, kẻ độc ác như thế trời chu đất diệt"

Những lời nói của phụ mẫu làm nàng mờ mịt. Đôi bàn tay nàng xiết chặt lại, môi mím lại thành một đường thẳng. Nàng biết Lâm Tuệ cũng là phận nữ nhi, sẽ ganh tị, nhưng nàng không hiểu tại sao bức thư đó... Tại sao tỷ ấy lại chết, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

"Hoàng thượng vạn tuế"

Lục thái y và Lục phu nhân kính cẩn, hắn mỉm cười nhẹ nhàng cúi người đỡ hai người đứng lên.

"Bình thân hình thân, nhạc phụ, nhạc mẫu"

Tiếng nói của Sở Dĩ An vang lên như đánh thức nàng, dường như hắn đã biết chuyện, gương mặt bình tĩnh không chút nghi hoặc, hắn mỉm cười nhìn nàng, ôm nàng vào lòng khi thấy nàng trầm tư suy nghĩ như thế, hắn ghé sát vào tai nàng, thì thào.

"Nàng có phải đang nhớ tới trẫm nên suy tư đến thế?"

"Không biết xấu hổ!"

Nàng đánh mạnh vào ngực hắn, phụ mẫu nàng mỉm cười vui vẻ thỏa mãn khi thấy nàng hạnh phúc như thế. Khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, hai phu thê già này liền lập tức đến kinh thành thăm con gái. 

"Hỏa, quả nhiên ngày ngày có hoàng thượng chăm sóc, con ngày càng bướng bỉnh hơn rồi, tiểu Hỏa con tuyệt đối không được làm phật ý hoàng thượng, hoàng thượng là một nam nhân tốt!"

Lục thái y nói, trong lòng vô cùng cảm kích, nhớ lại ngày nào gặp hắn, bây giờ gặp lại nhìn thấy nàng và hắn vui vê như thế cũng làm ông vui mừng khôn xiết. Nhìn vẻ mặt hắn yêu thương, sủng ái nàng, cũng khiến Lục thái y vui mừng, cảm động.

"Nhạc phụ, cứ gọi tên con là được!"

"Phụ thân, con là con của người hay  hắn ta là con của người vậy?"

Giọng nàng nũng nịu, chạy ngay đến ôm phụ thân. Nàng liếc nhìn hắn, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn thật đáng ghét mà! 

"Hây da...trời hôm nay thật đẹp, bổn cung thật may mắn khi gặp phụ mẫu của Lục muội!"

Tiếng nói lảnh lót, chanh ngoa của Yên Phi vang lên. Yên Phi còn dìu thái hậu bên cạnh. Từ ngày Lục Hỏa sảy thai, Yên Phi đã lấy lại được sự quan tâm của thái hậu. Mỗi ngày đều được Phi Phi lên kế hoạch sủng nịnh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play