Nam Bỉ Huyên nghe câu tuyệt tình của Sở Dĩ An liền tức giận, mặt mày cau có khó chịu, Nam Bỉ Huyên không ngờ hắn lại trả lời như thế, dù gì nàng ta cũng là khách quý, là con gái của vua Nam Hướng, mối quan hệ mật thiết của cả hai quốc không đủ lớn sao? Mối tình giao hữu chưa đủ để hắn đối tiếp Nam Bỉ Huyên một cách nhiệt tình sao?
"Huynh... Muội không biết, muội sắp phải về lại quốc rồi, muội muốn huynh dành một chút thời gian cho muội cũng không được sao?"
"..."
Nam Bỉ Huyên lấy hết can đảm đáp lại, Nam Bỉ Huyên chưa từng thất bại, tính tình cực kì háo thắng. Thấy hắn không trả lời, vẫn ôm khư khư Lục Hỏa, mặt mày ả Lục Hỏa thật đáng ghét, Nam Bỉ Huyên hận đến nỗi không thể nhào vào đẩy cánh tay ấy ra.
"Lục Phi nương nương, người không ngại cho Huyên nhi mượn hoàng thượng một chút chứ? Dù gì Huyên nhi cũng sắp đi rồi."
Nam Bỉ Huyên liếc nhìn Lục Hỏa từ nãy giờ chưa hề lên tiếng, ánh mắt mơ hồ luôn nhìn về màu mực đen, tay vẫn không ngừng mài mực.
"Hảo, thích thì cứ làm thôi!"
Một câu nói hết sức bình thường, nhưng lại là một cú sốc cho hắn, làm sao nàng có thể tàn nhẫn để cho hắn ra đi cùng nữ nhân khác, trông khi hắn đang rất muốn bên cạnh nàng, vì nàng hắn có thể từ bỏ tất cả. Hắn quay sang nhíu mày, nhìn nàng chầm chầm.
"Nàng... Thật tàn nhẫn!"
"Không phiền hai người, bổn cung về tẩm cung nghỉ ngơi!"
Nàng vừa dứt lời, liền kéo tay hắn ra bước đi. Nhìn mặt nàng biết ngay là giận, hắn muốn chạy theo liền bị Nam Bỉ Huyên níu lại, nũng nịu bên tai.
"Lục tỷ đã cho phép rồi, huynh còn sợ gì chứ?"
"Ta cần cho phép sao? "
"Ý...ý muội không phải như vậy"
Nực cười! Hắn là hoàng đế, là người đứng đầu của Lục Quốc, vậy việc gì hắn phải cần sự cho phép của kẻ khác mới dám làm? Hắn đường đường quang minh chính đại, không cần phải lén lút.
Khuôn mặt hắn sầm xuống, hắn cảm thấy Nam Bỉ Huyên rất trẻ con, trẻ con đến nỗi Sở Dĩ An đành lắc đầu chịu thua. Nam Bỉ Huyên thấy hắn không trả lời, sợ hãi lay tay hắn, rót một tách trà mời hắn.
"Huynh...không giận muội chứ?"
"Không. Muội nói rất đúng, ta cần nàng ấy cho phép, ta rất sợ nàng ấy giận."
...
Vương Phủ,
Sở Dĩ Ân cầm cây trâm cài trên tay trêu đùa, vuốt ve như một món đồ cực kỳ quý giá, giờ hẹn đã đến, nhưng Yên Phi lại chưa đến, Sở Dĩ Ân kiên nhẫn đợi chờ, trong lòng lại nóng hổi, sốt ruột. Chết thật! Tại sao hắn ta lại phải nhẫn nại vì một nữ nhân? Là một nữ nhân của hoàng đệ?
Sở Dĩ Ân nhắm tịt mắt suy nghĩ, mọi thứ diễn ra rất đột ngột, hắn không thể nào kiềm chế cảm xúc của bản thân, Sở Dĩ Ân chỉ biết bản thân muốn Yên Phi, muốn được chiếm lấy nàng ta mà thôi.
Mùi hương mộc lan thoang thoảng bay vào mũi Sở Dĩ Ân, hắn ta không hề có ý định mở mắt, vẫn nhắm nghiền mắt tham lam hít hà mùi hương dễ chịu ấy.
"Tìm bổn cung có gì không?"
"..."
"Nếu không có gì, xin phép cáo từ"
Yên Phi cất tiếng mở lời trước, nhưng Sở Dĩ Ân vẫn không hề trả lời, không hề có ý định mở mắt, có phải hắn đã ngủ rồi không? Yên Phi quay lưng bước đi, thầm mong đó là sự may mắn khi hắn ngủ quên, nàng bước nhẹ nhàng uyển chuyển, cố gắng không làm ra tiếng động, có như vậy Yên Phi mới có thể trốn thoát.
"Tiểu Yên... Bổn vương nhớ nàng!"
Tiếng nói trầm ấm vang lên, Yên Phi rùng mình, giọng nói này... thái độ này sao lại dịu dàng đến thế? Yên Phi đã từng nghe qua Sở Dĩ Ân rất giỏi trong việc sủng ái nữ nhân. Nữ nhân được hắn ta sủng ái đều không thể nào cự tuyệt, nếu như Sở Dĩ Ân cao cao thượng thượng là băng tuyết, thì Sở Dĩ Ân sẽ là ngọn lửa bùng cháy nồng nhiệt làm tan chảy tâm can hàng vạn nữ nhân. Tâm Yên Phi đập một nhịp mạnh, Yên Phi không dám quay đầu lại, người đông cứng bởi lời nói của Sở Dĩ Ân. Hắn ta nói vậy có ý gì?
"Nếu đã đến sao còn vội đi?"
"Ta...ta "
Yên Phi rối loạn, không biết trả lời thế nào, đành cúi mặt xuống. Dù gì nàng cũng là nữ nhân, cũng có một trái tim... Nhưng trái tim này vốn dĩ thuộc về hoàng thượng từ lâu. Nàng ta là nữ nhân của hoàng thượng, là người của ngài, dù hoàng thượng chưa từng đụng chạm vào người nàng ta, nhưng có chết nàng ta cũng vẫn là nữ nhân của ngài.
"Xin vương gia...tha cho ta được không? Ta không hề muốn làm trái với lương tâm... Ta đã là người của Sở Dĩ An, mãi mãi không thể thay đổi..."
Nước mắt của Yên Phi bắt đầu rơi xuống, nàng đã khóc, nàng không muốn phạm phải sai lầm lần nữa, sai lầm này đáng trách. Yên Phi đã không còn sự trong sạch dành cho hoàng thượng nữa rồi. Nam nhân yêu bằng mắt Nữ nhân yêu bằng tai, những lời nói ngọt ngào như thế này làm sao nàng có thể cưỡng lại được. Sự ân cần, dịu dàng từ bao lâu này nàng ta chưa hề được hưởng, nàng chỉ biết đứng nhìn, ganh tị so hơn với Lục Phi mà thôi...sự dịu dàng chu đáo kia có bao giờ dành cho ta không? Ân sủng kia có bao giờ dành cho ta, kể cả ả ta có chết? Trái tim Yên Phi bắt đầu lay động, nành ta cũng là nữ nhân, cũng là người có thể rung động lần nữa...
" Nàng là nữ nhân của bổn vương, sự tinh khiết của nàng đã dành cho ta không phải hắn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT