Luc Hỏa ngồi suốt trên xe, cuối cùng cũng đã đến nơi, xe ngựa an tọa bên dốc đỉnh đồi, nàng cười híp mắt, hít sâu không khi trong lành ở đây, đã từ rất lâu mới trở về sơn thôn, nàng nhất định phải ở lại lâu dài.
"Lục Phi nương nương, có cần thần cho xe ngựa đưa người vào tận nhà không?"
Tên xe ngựa cúi thấp người hỏi, vừa tới nơi đã nghe tiếng lảnh lót của Lục Phi hô dừng lại khiến hắn cực kì hoang mang, đã nhận lên đưa Lục Phi đến nơi đến chốn vậy mà vừa đến đồi của sơn thôn nàng lại đòi dừng lại.
"Ta tự mình đi vào trong là được, ngươi đã mệt rồi, không phiền ngươi nữa"
Nàng đưa cho hắn một thỏi vàng, nhưng hắn ta lại là một người dân trung thực lương thiện không nhận, liên tục trả lại, trong khi nhận mệnh lệnh này, tên xe ngựa đã được không ít vàng để chan chải cuộc sống cả đời, hắn không thể nhận thêm khi chưa hoàn thành nhiệm vụ tốt, Lục Hỏa không chịu thua bèn bỏ vào túi nải của hắn ta rồi chạy đi mất.
Lục Hỏa đi dạo quanh con đường thân quen khiến nàng lại có cảm giác mình như trải qua những ngày thơ ấu, từ nhỏ đến lớn đã từng sống ở nơi hoang vắng, thiên nhiên thân thiện thế này, bây giờ lâu ngày không về lại làm nàng càng trở nên tha thiết hơn.
"A Mẫn, muội thấy nơi này đẹp không?"
"Rất đẹp! Đẹp như người vậy "
"Haha quá khen, đa tạ A Mẫn cô nương "
Nàng thích thú cười vang, đôi mắt không ngừng đảo sang nhìn một thứ, nhưng tìm hoài vẫn không thấy khiến nàng chau mày, ánh nắng gắt chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp, tinh nghịch của nàng, mồ hôi của nàng đẫm ướt cả trán.
"Lục tỷ, mặt trời đã lên cao, tỷ không mau lên sẽ nắng đấy"
"Muội đi thẳng mới sẽ tới một ngôi làng, đến nơi hỏi nhà Đại Phu Lục sẽ có người dẫn muội vào, ta phải tìm một thứ rất quan trọng"
A Mẫn lắc đầu liên tục, tay xách tận hai tay nải lớn, mồ hôi không ngừng chảy, biểu hiện khá mệt mỏi và vất vả, nhưng vẫn kiên quyết không chịu, xứ mệnh của A Mẫn là bảo vệ nương nương, nhất định phải làm tròn bổn phận, A Mẫn nhẹ nhàng đưa nàng nước uống.
"Tỷ uống chút nước đi, ngồi nghỉ một tý, tỷ không mệt nhưng tiểu yêu đã đói rồi "
"Cũng phải!"
Lục Hỏa ngồi xuống một tảng đá lớn, bụng nàng nảy giờ cũng đã đau râm rang, chắc chắn tiểu yêu cũng đã đói nên quậy phá, nàng uống một ngụm nước, ăn chút điểm tâm mà A Mẫn đã chuẩn bị sẵn. Nàng tận hưởng làng gió mát, kí ức ùa về khiến đôi má nàng ửng đỏ.
"Bắt được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
"Nào, khai mau nàng tên gì?"
"Lục Hỏa, 16"
"Buông ta ra, ta phải về. Nên nhớ, từ nay không được săn bắn trong rừng này nữa, biết không? Thú rừng ở đây là của ta!"
"Ta làm sao có thể săn bắn theo sở thích của ta?"
"Trừ khi ngươi là ý trung nhân của ta"
"Là nàng ép ta thích nàng? Nhưng ta lớn hơn nàng, nàng phải gọi ta là chàng?"
"Không gọi, ta không ép. Nhưng ta nói rồi trừ khi ngươi là phu quân của ta ta mới cho ngươi săn bắn!"
Nàng mỉm cười khi nhớ lại những kí ức ngày đầu hôm đó, một tiểu thỏ cọ cọ vào chân nàng, khiến nàng thoát khỏi luồn kí ức đó, nàng khom người nhẹ nhàng nâng thỏ con lên. Đã lâu rồi nàng cũng không hề gặp lại những thú rừng nơi đây, nơi này vẫn không hề thay đổi, thú rừng nơi này vẫn nhận ra nàng.
"A Mẫn, muội mau đem thuốc quý này về cho phụ thân ta, ta tìm thứ này rồi về"
"Lục tỷ..."
" Muội yên tâm, ta sẽ đuổi kịp muội nhanh thôi, nơi này là nơi của ta, ta sẽ không có vấn đề gì bất trắc"
Nàng hào hứng nói, giọng nói vô cùng tự hào, A Mẫn quan sát thái độ của nàng khẽ yên tâm, A Mẫn đã khá mệt lừ trong suốt đường đi. Nàng tinh ý nhận ra ngay, muốn A Mẫn trở về nghỉ ngơi thêm một chút. A Mẫn cứ lắc đầu không chịu, thái độ kiên quyết.
"Không được, tỷ đang mang thai!"
"Ta là Lục Phi nương nương còn không mau tuân lệnh?"
Nàng nghiêm nghị nói, nếu nàng dịu dàng, chắc chắn A Mẫn sẽ không nghe lời, chi bằng nàng lấy danh xưng này nhất định A Mẫn sẽ khuất phục. Quả nhiên nàng nói đúng, A Mẫn thấy nàng nghiêm nghị khuôn mặt lạnh tanh thì khiếp sợ, cúi gầm mặt xuống thu dọn đồ đạc, miệng lắp bắp.
"Lục tỷ... Tỷ... Nhớ bảo trọng"
Nàng mỉm cười gật đầu, ngón tay giơ lên biểu hiện sự hài lòng, nàng nhìn theo bóng dáng của A Mẫn khuất dần, nàng suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ tiếp tục tìm kiếm thứ quan trọng mà nàng cần, đáng ghét! Tại sao lại không có một nhành nào? Nàng còn nhớ khi nàng còn ở đây đã nhìn thấy rất nhiều cây cơ mà, bây giờ nàng quay lại chẳng còn cây nào. Nàng nhớ rất rõ nàng thấy nó, liền dùng nhổ cây trồng vào một vách đá, để che đi sự chú ý, nhưng tìm mãi vẫn không ra...
Nàng thất vọng, bĩu môi, đôi chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn đi đến bờ suối, loài cây này rất ưa nước, hi vọng sẽ mọc ven bờ suối. Nàng cười tươi, tâm trạng vô cùng tốt. Một nhánh Cư Nha nằm gần bờ suối, loài cây mạnh mẽ đang vươn mình trước ánh nắng, nàng vừa nhìn thấy nó, tâm trạng lại càng hào hứng hơn, đôi mắt sáng rực lên long lanh tựa như nước. Nàng nhanh chóng chạy đến nhổ lên một nhánh Cư Nha, cẩn thận nâng niu nó.
"Cứu ta với!!!"
"Cứu ta!!!"
Giọng nói quen thuộc khẩn cầu vang lên từ không xa, đôi mắt to tròn của nàng đảo sang phía bờ sông, một bóng dáng nhỏ nhắn thanh mảnh đang kêu cứu thảm thiết ngồi ở bờ suối, dòng nước chảy xiết vô cùng, nàng không nghĩ ngợi được gì, vội vội vàng vàng nắm chặt Cư Nha trên tay đến gần nữ nhân kia. Khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp dù nàng có rời khỏi nơi này bao nhiêu năm vẫn có thể nhận ra, nhớ như in, nàng trợn mắt há hốc, không ngừng run rẩy.
"Lâm Tuệ tỷ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT