Sở Dĩ Ân? Cái tên này khá quen thuộc... hừm thì ra là ca ca của Dĩ An đây mà, nhưng suy cho cùng thì A Phi nói với bổn cung về chuyện này để làm gì?

Ánh mắt sắc bén của Yên Phi nhìn xuyên thấu ra ngoài cửa, đôi bàn tay thon dài khẽ gõ trên mặt bàn suy ngẫm.

A Phi nhìn cử chỉ của Yên Phi, bầu không gian im lặng, ả ta khom người thấp xuống, tay nâng tách trà, mùi trà hảo hạng bay nghi ngút khó cưỡng.

"Yên Phi nương nương, mời người dùng tách trà!"

Yên Phi không trà lời, đôi bàn tay tiện nhận lấy, rồi đặt lại gần miệng, hớp một ngụm.

"A Phi, ta với Dĩ Ân không thân không thích? Hắn về đây cứ vạn sự tùy duyên. Hà cớ gì bổn cung phải quan tâm?"

"Nương nương, người sai rồi. Mối quan hệ của hắn ta và hoàng thượng không tốt. Thường xảy ra cớ sự khi gặp nhau. Hoàng thượng không sủng ái người, chẳng lẽ người không muốn được kẻ khác sủng ái? Huống hồ... "

"Ngươi...to gan! Tại sao lại dám nghĩ đến chuyện đó!"

Nói đến đây, sắc mặt của Yên Phi đột nhiên biến sắc. Mặt ửng đỏ hết cả lên, hoàng thượng không sủng ái bổn cung, cũng như không sủng ái các phi tần khác đều đó ai cũng biết. Việc gì, bổn cung phải làm việc trái đạo lý thế này? Thật là suy nghĩ kém cõi! Tách trà trên tay của người khẽ run run.

"Xoảng!"

"Ngươi hãy cút xéo trước khi bổn cung nổi giận!"

A Phi giật mình, tại sao Yên Phi lại thường hay nổi giận như thế này? Lúc trước dù có làm sai gì người cũng ân cần dịu dàng. Vậy tại sao...dạo này người lại hay nổi giận như thế? Chắc chắn, không có nam nhân bên cạnh nên trái tim của người không được sưởi ấm rồi.

...

Căn phòng trống rãi giờ chỉ còn Yên Phi, người bước đến gần gương hơn, nhìn ngắm bản thân, mái tóc dài đen bóng, đôi môi đỏ như son thu hút bao nam nhân, đôi mắt tròn xoe long lanh. Vậy tại sao, suốt bao năm qua chàng vẫn không có chút tình cảm nào đối với thiếp?

Từng giọt nước mắt rơi xuống đôi gò má xinh đẹp của người, đôi mắt một lúc càng dữ tợn hơn khi nhìn sâu vào trong gương. Quẹt nước mắt, Yên Phi hất hết tất cả những gì có trên bàn.

"A Phi, người đâu... mau vào dọn dẹp cho bổn cung!"

Tà áo dài thượt màu trắng tinh khiết khoác trên người của Yên Phi thêm lộng lẫy, đôi mắt hơi ửng đỏ, vẻ mặt u buồn hiện ra.

”Yên Phi, người ổn không, người đi đâu? Tiểu Phi đi với người? Tiểu Phi xin lỗi là tiểu Phi không tốt đã nói năn sầm bậy!"

A Phi liên tục tát vào má của bản thân chuộc lỗi, nước mắt không ngừng rơi xuống lã chã. Yên Phi hít thở thật sâu, tâm trạng cũng đã đỡ hơn. Bàn tay gạt nhẹ A Phi qua bên cạnh. Khóe miệng mấp máy rồi bước thằng về khuôn viên.

"Bổn cung không sao, ngươi dọn dẹp giúp bổn cung. "

...

Yên Phi nương nương khẽ cười nhạt, bước dạo khuôn viên củ triều đình. Những cánh hoa mẫu đơn đang khoe sắc rực rỡ. Bóng dáng ai đó khá quen thuộc nhưng cảm giác lại lạ lẫm thoáng qua. Ánh mặt trời chiếu soi vào ánh mắt của Yên Phi. Đầu Yên Phi nhức nhói, chóng mặt buồn nôn. Bên cạnh lại không có ai, người hầu cận kề đã ở phòng.

"A... Phi... bổn cung chóng mặt quá "

Bàn tay của Yên Phi đặt lên đầu, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, híp mi lại. Cả thân thể nhẹ bổng của người từ từ ngã xuống đất. Một cánh tay luồn qua eo của người, ôm chặt lấy người rồi dùng khinh công bay đi.

"Ngươi...ngươi là ai?"

...

Lục Hỏa híp mi xoa bụng tiểu yêu, đã mấy chóc tiểu yêu lại tròn năm tháng. Cái bụng của nàng lại dần dần to hơn trước. Sở Dĩ An bước đến gần nàng, đầu tựa vào người nàng, hít hương thơm thoảng ra từ người nàng.

"Lục Hỏa, ta ngửi thấy mùi thơm. Mùi thơm đó đã chiếm trọn tâm can của ta. Mùi hương đó đã... đã "

"Đã làm sao?"

"Đã khiến ta không thể chối từ!"

"Hửm?"

Nàng khẽ nheo mắt lại nhìn hắn, hắn lại nói năng lung tung gì thế này? Nam nhân đại trượng phu, bên cạnh còn là đại hoàng thượng vậy mà ngày hôm nay lại ấp a ấp úng như thiếu nữ e thẹn về gia yên bề gia thất.

"Đừng vòng vo. Dĩ An có gì cứ nói. Mùi hương đó từ đâu, ta sẽ kêu người đem mùi hương đó may lại làm túi hương cho chàng đeo bên người!"

"Mùi hương đó rất gần chúng ta!"

"Là ở đâu?"

"Mùi hương đó chính là...nàng!"

"..."

Bỏ đi, nàng làm sao có thể lấy mùi cơ thể nàng đem may lại thành túi hương cho hắn đi được. Hmmm, hắn càng ngày càng biến thái mà. Đôi má nàng đỏ ửng lên, ngại ngùng không dám nhìn hắn.

Hắn thấy vậy liền cười mỉm, đắc ý. Bước lại gần nàng hơn, hắn nâng cằm nàng lên áp sát mặt nàng, tay còn lại lợi dụng thời cơ xoa bụng nàng.

"Tiểu yêu này thật phiền phức. Tại vì chúng mà ta phải ăn chay. Khiến trẫm thực sự rất muốn...ăn thịt!"

"Hừm... tên biến thái cút xéo khỏi phòng cho ta."

Nàng bước đến đấm vào ngực hắn, bàn tay vừa đánh vừa đẩy hắn đến gần cửa. Mới nay thân mật cùng hắn thì hắn lại dở trò biến thái rồi.

"Trước khi ta đi khỏi đây, ta muốn nói với nàng một điều rất trịnh trọng"

"Trịnh trọng? Là chuyện gì?"

"Sau này, chúng ta sẽ có thêm nhiều công chúa và thái tử nữa nhé "

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play