Nguyễn Lương là một kẻ phong lưu, không những vậy, y còn là một kẻ phong lưu vô cùng xinh đẹp với đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu, đôi môi đỏ như son, hàng lông mi rậm rạp, đen nhánh, gương mặt tinh xảo tựa như một bức tranh. Chỉ với gương mặt này, mỗi lần Nguyễn Lương đến thanh lâu, y lại có thể uống rượu thoải mái mà không cần phải trả tiền, không những vậy, còn có rất nhiều cô nương tình nguyện ngã vào vòng tay của Nguyễn Lương.
Tuy nhiên, Nguyễn Lương lại không khiến cho bất kì cô nương nào phải chịu thiệt thòi.
Có những kẻ được ông trời ban cho nhan sắc tuyệt trần, khiến cho nữ nhân yêu rất nhiều nhưng đồng thời, cũng hận rất sâu. Khi yêu, những kẻ đó luôn dịu dàng, quan tâm đến đối phương, có lúc thì tỏ vẻ chính trực nhưng có lúc lại biến thành một kẻ ăn chơi trác táng, khi còn yêu, họ luôn trân trọng, nâng niu đối phương như ngọc ngà, châu báu nhưng trong nháy mắt, cũng chính những kẻ đó lại nhanh chóng quên mất sự tồn tại của đối phương, xem người ta chẳng khác gì cành cây, ngọn cỏ.
Nhưng Nguyễn Lương lại là một kẻ phong lưu có tình có nghĩa.
Năm đó, Nguyễn Lương nhận được tin tức rằng có một vị ca nương xinh đẹp vừa đến Yên Vân các, ngay lập tức, y vội vàng mang theo một bông hoa bằng vàng, định lên đường, tìm gặp mỹ nhân.
Năm đó, Cao gia bị cuốn vào một vụ tranh chấp ruộng muối, phụ thân bị người ta đánh chết, mẫu thân lại bị đẩy xuống sông Dương Tử. Cao Kiên quỳ trước cửa, ngơ ngác nhìn mọi người khiêng xác phụ mẫu trở về, lúc này, máu đã rơi đầy trên con đường tiến vào Cao gia.
Xe ngựa dừng lại, Nguyễn Lương khoác một chiếc áo lông cáo, chậm rãi bước xuống, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến cho y khẽ “À” một tiếng.
Cao Kiên ngẩng đầu, chăm chú quan sát Nguyễn Lương, lúc này, hắn chỉ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tựa như một viên ngọc ẩn hiện phía sau chiếc áo lông cáo, bên cạnh đó là một đôi môi nhợt nhạt vì lạnh và hàng mi đen như mực.
Nguyễn Lương che miệng rồi nhanh chóng lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của y không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Nguyễn Lương rất nhiệt tình.
Hàng xóm của Cao Kiên cũng rất nhiệt tình, lúc này, bọn họ đang tụm năm tụm ba, liên tục bàn tán.
Cao Kiên cúi đầu, giọng nói của mọi người cứ xa dần xa dần, lúc này, nội tâm của hắn đau đến tê tái, việc phụ mẫu của Cao Kiên qua đời cùng lắm cũng chỉ được xem như là đề tài bàn luận của mọi người.
Trong nháy mắt, mọi người nhanh chóng rời đi, Nguyễn Lương ngồi xuống bên cạnh Cao Kiên, lúc này, đôi mắt xinh đẹp như hoa đào của y ánh lên một tia nhìn mang đầy vẻ lưỡng lự: “Tiểu huynh đệ, nếu ngươi không ngại, chi bằng… ta giúp ngươi chôn cất phụ mẫu, sau đó, ngươi dọn đến phủ của ta ở tạm, có được không?”.
Cao Kiên mở to hai mắt: “Huynh vừa nói cái gì?”.
Câu hỏi của Cao Kiên khiến cho gương mặt của Nguyễn Lương đỏ bừng cả lên, y nhanh chóng nở một nụ cười tựa như sóng nước mùa xuân ở Giang Nam, lúc này, dường như trong nụ cười đó còn xen lẫn cả sự kiêu ngạo tựa như những cây dương liễu ven bờ.
Cao Kiên gật đầu rồi nói: “Vâng, thưa thiếu gia”.
Nguyễn Lương mang bông hoa bằng vàng đổi lấy vài lượng bạc rồi vội vàng sai người lo hậu sự cho Cao gia, mảnh đất nơi phụ mẫu của Cao Kiên nằm lại tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Cao Kiên khoác trên người bộ tang phục, quỳ trước linh đường, lúc này, hắn không thể nào hiểu được lý do vì sao Nguyễn Lương lại giúp đỡ mình.
Thật ra, ngay cả Nguyễn Lương cũng không thể hiểu được lý do vì sao bản thân lại quyết định giúp đỡ tiểu hài tử kia nhưng dường như y cũng chẳng mấy bận tâm, muốn giúp thì cứ giúp thôi. Nguyễn Lương vốn là một kẻ vô tâm, lúc này, y cũng nhanh chóng dẹp bỏ ý định đi tìm nàng ca nương xinh đẹp. Việc bỏ ra một bông hoa bằng vàng đối với Nguyễn Lương cũng không hề quan trọng, Nguyễn gia vốn là diêm thương lớn, dĩ nhiên là không thiếu bạc.
Sau khi thực hiện xong lễ cúng thất tuần, Cao Kiên khóa chặt cửa nhà, sau đó, hắn mang theo một tay nãi nhỏ rồi đi theo gia nhân, đến phủ của Nguyễn Lương. Cao Kiên tự tay viết một khế ước bán thân, sau đó, hắn cung kính, giao cho Nguyễn Lương. Lúc này, Nguyễn Lương vừa trở về từ thanh lâu, sau khi ăn xong một chén cháo, hắn mệt mỏi đến mức dường như hai mắt đã nhắm chặt lại. Nguyễn Lương liếc mắt, nhìn tờ giấy rồi lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của y không giấu được sự vui vẻ: “Giấy gì thế này? Chữ viết rất đẹp”.
Lúc này, gương mặt Cao Kiên đã đỏ bừng cả lên, hắn chậm rãi nói: “Là do ta tự viết”.
“Ngươi biết viết sao?” – Gương mặt của Nguyễn Lương không giấu được vẻ kinh ngạc.
Cao Kiên gật đầu. Khi phụ thân của hắn còn sống, Cao gia vốn là nhà làm muối nổi tiếng, có của ăn của để trong vùng.
“Việc này…” – Nguyễn Lương siết chặt tờ giấy, lúc này, đôi bàn tay trắng như đóa hoa ngọc lan của y khiến cho tờ giấy càng thêm phần thô kệch, xấu xí. Bây giờ, Cao Kiên đã xấu hổ đến mức không thể đứng vững, suýt chút nữa, hắn đã ngã ngồi trên mặt đất.
Lúc này, Nguyễn Lương đã nhớ ra được lý do vì sao y quyết định giúp đỡ Cao Kiên, lần đó, khi vừa bước xuống xe ngựa, trong khoảng không gian đầy tuyết, Nguyễn Lương nhìn thấy một đôi mắt to đen, sâu thẳm, sáng rực rỡ như một vì sao, y mở to hai mắt, bây giờ, Nguyễn Lương mới phát hiện ra rằng chủ nhân của đôi mắt kia chính là một tiểu hài tử.
Nguyễn Lương là một kẻ rất thương hoa tiếc ngọc, lúc này, tuy rằng y đã nhận ra tiểu hài tử kia không phải là một cô nương nhưng vì đôi mắt ấy, Nguyễn Lương vui vẻ tặng cho hắn một bông hoa bằng vàng.
Nguyễn Lương giúp đỡ Cao Kiên không những vì Cao Kiên xinh đẹp mà hắn còn rất đáng thương.
Nguyễn Lương chăm chú quan sát Cao Kiên, lúc này, y nhận ra được rằng tiểu hài tử này quả thật là vô cùng xinh đẹp, thêm vào đó, Nguyễn Lương càng nhìn càng cảm thấy hắn rất đáng thương.
Nguyễn Lương suy đi nghĩ lại một lát, cuối cùng, y quyết định xé tờ giấy rồi vứt sang một bên.
Cao Kiên nhắm mắt, cắn chặt môi, lúc này, tuy rằng Cao Kiên vẫn im lặng nhưng thân thể của hắn đã run rẩy như cành trúc trước gió, mặc dù tính cách của Cao Kiên rất cứng rắn nhưng dù sao đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử.
“Lạnh lắm sao?” – Nguyễn Lương vỗ nhẹ vào vai của Cao Kiên.
Cao Kiên ngẩng đầu, chăm chú quan sát Nguyễn Lương, lúc này, gương mặt của hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.
“Ta chưa từng bảo rằng muốn mua ngươi” – Nguyễn Lương mỉm cười rồi nói: “Ngươi là người lương thiện, lại từng đọc sách, nếu ta chỉ cần bỏ ra một bông hoa bằng vàng là đã mua được ngươi, vậy xem ra ta lời to rồi. Nếu ngươi không chê, cứ ở lại trong phủ, cùng lắm là chỉ thêm một miệng ăn, ta hoàn toàn có thể chăm lo được, sau này, khi ngươi trưởng thành, hãy đến cửa hàng của ta làm việc, xem như là báo đáp ân tình”.
Lúc này, gương mặt của Cao Kiên không giấu được vẻ ngạc nhiên, một lát sau, hắn khẽ gật đầu.
Nguyễn Lương nhanh chóng lên tiếng: “Tại hạ là Nguyễn Lương, tự Vô Thương”.
“Ta là Cao Kiên, tự Lương Ngọc” – Cao Kiên chắp tay, hành lễ, trong nháy mắt, dường như hắn đã không còn là một tiểu hài tử.
Năm đó, Cao Kiên mười hai, còn Nguyễn Lương vừa tròn mười tám tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT