Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trên khắp khu chợ Darazella. Lũ đầu gấu băng Gilwar bỏ chạy tán loạn. Xuyên Sơn cũng nắm lấy bàn tay Huệ Nha và kéo nàng chạy đi len lỏi qua những gian hàng.

"Nhanh lên Huệ Nha, chúng ta phải rời khỏi đây!"

Hai người cứ chạy mãi, chạy mãi, ra khỏi khu chợ Darazella, rồi chạy qua những con ngõ nhỏ. Họ chạy xuyên qua những làn mưa, xuyên qua những lạnh giá, và hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, không rời...

...

Cuối cùng Xuyên Sơn và Huệ Nha chạy vào trong một công viên vắng vẻ. Họ dừng lại bên một băng ghế gỗ dưới một tán cây xà cừ xanh um, gần bên một hồ nước trong lành. Xuyên Sơn buông mình xuống ghế, thở hổn hển. Huệ Nha nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh, chạy một quãng đường xa như vậy mà nàng không hề tỏ ra mệt mỏi, nhịp thở của nàng vẫn đều đặn như thường.

Xuyên Sơn nhìn sang Huệ Nha, anh cười:

"Không ngờ hai chúng ta đã chạy xa thật nhỉ?"

"..." - Huệ Nha đưa bàn tay trắng ngần hứng lấy những giọt nước mưa trong vắt rơi xuống từ tán cây.

Xuyên Sơn mỉm cười ngắm nàng, giờ lòng anh lại trở nên bình yên quá. Mùi hương của nàng lan ra, hòa với vị thanh thanh của mưa thật dễ chịu làm sao.

Cơn mưa đã ngớt đi đôi chút, những hạt mưa rơi xuống mặt hồ làm nổi lên những trái bong bóng nước tí ti, cùng những gợn sóng lăn tăn hình tròn tỏa đều ra đan xen vào nhau.

Xuyên Sơn đưa tay khẽ vén làn tóc ướt của Huệ Nha, người con gái này ẩn giấu trong mình một nguồn sức mạnh lớn tới mức anh không thể tưởng tượng nổi. Nàng là ai? Nàng đến từ đâu? Anh nửa muốn biết, nửa chỉ muốn quên đi. Anh muốn bỏ lại tất cả phía sau và đưa nàng đến một nơi mà chỉ có anh với nàng.

Trên thế gian này có một nơi như vậy không?

Huệ Nha chuyển ánh mắt xuống những lá cỏ xanh mướt mát mọc quanh gốc cây xà cừ, nàng nhìn chúng chăm chú. Xuyên Sơn liền hái lấy một nhánh cỏ và trao cho nàng:

"Cỏ ba lá đấy, em thấy đẹp không?"

Nhành cỏ gồm có 3 cánh hình trái tim xanh thắm chụm vào nhau, trên từng cánh vẫn còn đọng những hạt nước long lanh. Huệ Nha có vẻ thích lắm, nàng nâng niu nó trong lòng bàn tay. Xuyên Sơn khẽ nói:

"Ba cánh tượng trưng cho hi vọng, tình yêu và hạnh phúc. Và nếu tìm được cỏ bốn lá thì em còn có thêm thật nhiều may mắn nữa đấy."

Huệ Nha chợt bỏ nhánh cỏ vào... trong miệng. Nhìn nàng nhóp nhép nhai mà Xuyên Sơn không nhịn được cười:

"Sao em lại ăn nó vậy? Ngốc quá."

Huệ Nha chìa tay về phía Xuyên Sơn, giọng nàng thanh khiết:

"Ăn nữa."

Xuyên Sơn cương quyết lắc đầu:

"Không được, mất vệ sinh lắm. Em sẽ bị đau bụng cho xem."

Huệ Nha hơi xịu mặt xuống. Xuyên Sơn đưa tay kéo nàng vào lòng. Cơ thể hai người đều ướt đẫm, nhưng họ không hề thấy lạnh.

"Anh yêu em nhiều lắm, Huệ Nha. Em có hiểu không?"

"..."

Công viên yên tĩnh quá, chỉ có tiếng mưa rả rích trên những tán cây, trên mặt hồ và trên những vạt cỏ.

Rồi trong một khoảnh khắc, Xuyên Sơn cúi xuống và dịu dàng hôn lên làn môi đỏ thắm của Huệ Nha. Một nụ hôn mà anh khao khát bấy lâu. Làn môi nàng mềm như tơ, ngọt như sữa, và ấm áp như ánh nắng rạng ngời bừng lên khắp muôn nơi.

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận bờ môi anh, và cảm nhận những xúc cảm rộn ràng đang trào dâng trong trái tim mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play