"Cô... cô dám giết tôi sao?" - Hoa Tiên ngang bướng vênh mặt lên - "Tôi cứ gọi cô là Nước đấy. Nước. Nước. Nước. Nước..."
Pặp!
Nhanh như chớp, cánh tay mảnh dẻ của Hy Ca vươn ra, bàn tay nàng tóm gọn lấy cổ Hoa Tiên! Rồi nàng từ từ nhấc bổng Hoa Tiên lên khỏi mặt đất!
"A a... ư..." - Hoa Tiên bị bóp nghẹn cổ, nói không thành tiếng nữa.
Bàn tay của Hy ca vẫn tiếp tục xiết chặt... xiết chặt hơn nữa... con mắt bạc của nàng sáng rực lên...
"Ư... ư... ư..." - Khuôn mặt Hoa Tiên bắt đầu đỏ dần lên như táo chín, đôi mắt mở to, long lanh nước.
Hy Ca chỉ càng bóp mạnh hơn, những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay trắng muốt của nàng.
"Ư... ưm..." - Cổ họng Hoa Tiên như sắp vỡ ra, hai cánh tay nàng đã buông xuôi xuống bên hông.
"Hai người..." - Huy Am khẽ thở dài - "... nghiêm túc một chút đi, được không?"
Bấy giờ Hy Ca mới vung tay quăng Hoa Tiên xuống sàn gạch ướt. Hoa Tiên vùng dậy, chạy vút tới bên Huy Am:
"Hu hu, đau quá, Hy Ca chỉ toàn bắt nạt tôi thôi..."
Huy Am mỉm cười khẽ vuốt trên mái tóc vàng óng của Hoa Tiên:
"Thì cô đừng trêu trọc cô ấy nữa."
Hy Ca đã bước tới đứng bên Huy Am và Hoa Tiên, ba người đứng chênh vênh trên mép của khoảng sân thượng vắng lặng, cùng nhìn xuống cảnh thành phố. Mưa rơi phất phới trong những làn gió lạnh cóng.
"Thế... Huệ Nha đâu?" - Huy Am hỏi.
"Lửa trốn mất rồi." - Hoa Tiên đáp.
"Thế à." - Huy Am chẳng hề tỏ ra bất ngờ - "Đúng là Huệ Nha, cô ấy luôn có những suy nghĩ khác với chúng ta."
Hoa Tiên nói tiếp:
"Hiện giờ Huệ Nha đã tự phong ấn nguồn năng lượng thiêng trong cơ thể, nên chúng ta sẽ rất khó để tìm ra cô ấy ở thế giới này."
Hai nắm tay Hy Ca co lại răng rắc:
"Mấy ngày trước ta đã cảm nhận được nguồn năng lượng của cô ta, nhưng nó tắt rất nhanh khiến ta chưa kịp xác định ra... vị trí!"
Hoa Tiên tỏ vẻ thán phục:
"Cô nhạy thật đấy, Hy Ca. Tôi thì chẳng cảm nhận được gì cả."
Huy Am điềm tĩnh nói:
"Chúng ta cũng không cần phải vội vàng làm chi. Huệ Nha sẽ không thể ẩn giấu nguồn năng lượng thiêng trong người được mãi, sớm muộn gì nó cũng bộc phát ra thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ mang cô ấy trở lại."
Giọng Hy Ca âm u:
"Nhưng nếu cô ta đã thực sự thay đổi, ta sẽ đích thân tiễn cô ta xuống... địa phủ!"
Hoa Tiên bĩu môi:
"Cô tưởng dễ lắm sao, Huệ Nha cũng mạnh lắm. Mà dẫu thế nào tôi cũng thích Huệ Nha hơn cô, tôi thích Lửa hơn Nước... A ưm... tôi... tôi xin lỗi..."
Hy Ca thoáng cái đã lướt tới trước mặt Hoa Tiên, bên mắt bạc lại rực sáng:
"Ngươi nói nhiều quá đấy, ta sẽ khiến ngươi... ngậm miệng!"
Hoa Tiên run run bước lùi lại:
"Tôi... tôi xin lỗi mà... Tôi sẽ không dám gọi cô là Nước nữa đâu..."
Hy Ca lạnh lùng dấn tới, cơn giận không biểu lộ qua nét mặt mà qua con mắt bạc đang mỗi lúc một sáng lên dữ dội!
Đôi mắt xanh lá cây - bạc của Hoa Tiên đã rưng rưng nước, môi nàng lắp bắp:
"Kh... ông... Đừng... Nư... à Hy Ca... tôi không dám nữa..."
Pặp!
Hy Ca tóm lấy cổ tay bên trái của Hoa Tiên và bóp mạnh!
"Á... a a... đau quá... cứu tôi với, Huy Am..." - Hoa Tiên kêu lên thảm thiết.
"Thôi, lần này cô tự lo đi." - Huy Am quay mặt đi. Con chim Navira đang bay trở về trên vai chàng.
Chợt, một tiếng quát lớn vang lên:
"Mấy người kia tụ tập ở đó làm gì! Có biết đây là đâu không!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT