Thiên Hà bấy giờ mới động đậy đôi hàng mi, rồi mở mắt ra:
"Mày... thắng rồi à?"
"Ừ." - Xương Uy khẽ gật đầu, rồi dìu Thiên Hà dậy.
"Mau... mau vào lâu đài cứu em gái tao."
"Được rồi mà."
Cả hai cùng dìu nhau bước lên những bậc thềm đá. Đến cửa lâu đài, Thiên Hà nôn nóng chạy vào trước, anh vô cùng xót xa khi thấy Thiên Nhi đang bị cùm vào tường, váy áo thì bị xé tan.
Thiên Hà lao đến, đưa tay gỡ miếng băng dính trên miệng Thiên Nhi ra:
"Thiên Nhi, em không sao chứ? Bọn chúng đã làm gì em?"
"Anh còn hỏi lôi thôi. Mau mở cùm đi!" - Thiên Nhi quát.
Thiên Hà liền lấy chùm chìa khóa treo bên tường rồi lần lượt mở cùm cho Thiên Nhi.
"Lạnh quá." - Thiên Nhi co ro.
Thiên Hà cởi chiếc áo vest rách ra và khoác lên người Thiên Nhi:
"Anh tới muộn quá, anh xin lỗi."
Thiên Nhi lườm:
"Đồ ngốc! Anh đang bị thương thì cứ ở nhà đi, tới đây làm gì. Tôi đâu có cần anh."
"Anh..." - Thiên Hà đưa tay khẽ vuốt lên làn tóc Thiên Nhi - "... đã rất lo cho em."
"Tránh ra." - Thiên Nhi gạt Thiên Hà sang một bên rồi chạy về phía Xương Uy.
"Xương Uy, em sợ lắm..." - Thiên Nhi ôm chầm lấy Xương Uy và khóc.
"Ừm." - Xương Uy đứng bất động, chẳng biết phải dỗ dành thế nào.
Thiên Hà quay mặt đi, trên làn môi anh đang nở ra một nụ cười lặng lẽ, dù sao Thiên Nhi của anh cũng đã an toàn rồi.
***
Những tòa tháp của lâu đài vươn cao trong màn mưa, bóng cổ kính uy nghiêm đổ xuống thảm cỏ hoang tàn xơ xác. Tòa lâu đài đã ngàn năm tuổi, ngàn năm chứng kiến vô vàn những trận chiến từ quá khứ cho tới hiện tại, và có thể cả trong tương lai.
Chiến tranh có khi nào kết thúc, khi con người vẫn mãi đắm chìm trong những tham vọng?
Trên nóc của tòa lâu đài, giữa nơi cheo leo ấy, chẳng ai để ý rằng có một... dáng người đang ngồi vắt vẻo, từ đầu tới cuối lặng thầm quan sát cuộc chiến phía dưới kia. Đó là một chàng trai còn rất trẻ với phong thái đầy nhiên nhã, tự do. Khuôn mặt chàng mang một vẻ diễm lệ còn hơn cả những thiếu nữ xinh đẹp nhất. Y phục của chàng chỉ toàn một màu đen thẫm, như bóng tối của vực sâu ngàn dặm. Mái tóc chàng rất dài, như một dòng suối với màu nâu mềm mượt và sáng bóng dù đã thấm đẫm nước mưa. Và đôi mắt chàng thật lạ lùng, một bên màu nâu nhạt sáng trong, còn một bên là... màu bạc!
"Những cuộc chiến vô nghĩa, loài người thật ngu ngốc, phải không Navira?" - Chàng khẽ khàng cất tiếng, thanh âm êm trầm như tiếng hát.
* Navira: Con chim thạch tước đang đậu trên vai chàng, cấu tạo cơ thể của nó hoàn toàn bằng đá nhưng lại biết nói, biết hót, và cả biết bay.
Con chim Navira gật gù:
"Đúng vậy, Huy Am."
* Huy Am: Giới tính: Nam. Tuổi: Chừng 16. Xuất xứ: Updating... Vai trò: Updating... Năng lực: Updating...
Huy Am mỉm cười, nét cười đầy mê diệu, những ngón tay của chàng lướt nhẹ trên dây đàn Tijr, làm ngân lên một nốt nhạc ảo huyền, trong vắt.
* Tijr: Một loại đàn trong truyền thuyết. Làm từ gỗ quý, hình cánh cung, chỉ có hai dây gồm một dây bằng vàng, một dây bằng bạc.
"Tất cả phải dừng lại. Trước khi quá muộn." - Chàng chậm rãi nói - "Hy Ca... Hoa Tiên... Huệ Nha... Đã đến lúc tập hợp lại rồi... các Tử Thiên Thần!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT