Xương Uy bước đi trên hành lang, vệt nước cam kéo dài theo bước chân anh, trong đầu anh lúc này vẫn chỉ có những suy nghĩ về thảm họa trên đại lộ Elci chứ không phải về hành động vô duyên vừa rồi của ả Ji Jie. Anh có một dự cảm rằng những thảm họa chắc chắn sẽ còn... chưa dừng lại!

Xương Uy đã đứng trước cửa phòng mình. Hai cánh cửa gỗ lớn với các họa tiết chạm khắc cầu kì, và hệ thống mắt thần nhận dạng khuôn mặt tinh vi nhất tự động mở cửa chỉ cho một mình Xương Uy.

Anh bước vào, căn phòng của sự bí mật.

Hai cánh cửa nhanh chóng đóng lại sau lưng anh.

Đèn được bật lên, xua đi bóng tối.

Căn phòng thật rộng, nhưng đồ nội thất chỉ có giường ngủ và một chiếc tủ quần áo, vì phần lớn diện tích đã bị án ngữ bởi một... cỗ máy khổng lồ!

Cỗ máy đồ sộ với hàng ngàn chi tiết cơ học, dây điện, và các đèn tín hiệu...

Cỗ máy... thời gian!

Công trình vĩ đại mà Xương Uy đã bỏ suốt 10 năm trời để chế tạo. Bởi anh muốn quay ngược thời gian, trở về cái ngày xảy ra vụ tai nạn trực thăng khủng khiếp ấy. Chỉ cần ngày hôm ấy anh không đòi mẹ đưa tới núi Halad ngắm hoa Nhạn quyên thì đã không có chuyện gì xảy ra.

10 năm qua, anh đã luôn tin rằng mình nhất định sẽ thay đổi được quá khứ, để lại có thể sống hạnh phúc bên người mẹ thân yêu, người mẹ đã hi sinh thân mình để giữ lại sự sống cho anh.

Nhưng...

Cỗ máy thời gian của Xương Uy vẫn chưa hoàn thiện. Vẫn còn một mảnh ghép cuối cùng nữa. Mảnh ghép quan trọng nhất!

Xương Uy đứng lặng trước cỗ máy một lúc lâu, mẹ anh rồi sẽ trở lại bên anh, nhất định như thế...

Bỗng, chuông điện thoại vang lên.

Là số của... Thiên Hà gọi đến.

Lại chuyện gì nữa đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play