Hiên Hạ cởi ra chiếc váy y tá, rồi mặc vào một bộ váy ngắn màu trắng đơn giản, nhã nhặn. Nhìn ra khung cửa kính nhòa nước mưa, lòng cô như có lửa đốt, không yên.
Xuyên Sơn, anh ấy đang làm cái gì vậy chứ? Lúc sáng, anh ấy tất tả mấy lượt đến mượn đồ cô, mà toàn là những thứ… nhạy cảm. Chẳng lẽ anh ấy đang…??
Không! Không thể nào! Hiên Hạ lắc đầu, cô tin Xuyên Sơn không phải là một tên biến thái như thế. Anh ấy luôn là một người đứng đắn, nam tính… Thôi không nghĩ nữa, cách tốt nhất để biết là đến thẳng nhà anh ấy, cô nhất định phải tìm ra bí mật của chuyện này.
Bước ra khỏi cửa, Hiên Hạ bật chiếc ô ni lông trong suốt lên và bước vào cơn mưa, nhà Xuyên Sơn chỉ cách đây mấy dãy phố thôi. Minija là một thị trấn nhỏ và rất nên thơ, cô yêu từng con đường, từng ngôi nhà nơi đây. Cô yêu những năm tháng cùng anh bước chung trên những cung đường này, dù anh chưa một lần hiểu được lòng cô, hay là vì cô chưa đủ dũng cảm để thổ lộ với anh tình cảm của mình…
Chiều mưa, không một bóng người, Hiên Hạ rảo bước nhanh trên đường. Và ngôi nhà của Xuyên Sơn đã hiện ra ở phía trước. Trên khoảng sân cỏ trước cửa, có hai chàng trai để mình trần đang tắm mưa và đá bóng. Đó là Xuyên Sơn và Hainiido.
Hiên Hạ bước đến, cô hơi khựng lại vì thấy ở trên bậc thềm dưới mái hiên, có một cô gái đang ngồi lơ đãng ngắm mưa, và trên người cô ấy là… bộ váy màu tím của cô!
“À, Hiên Hạ.” - Xuyên Sơn đã nhìn thấy Hiên Hạ.
Hainiido toét miệng cười:
“Này cô bé, cởi giày ra rồi tới đây đá bóng với bọn anh nào.”
Trong Hiên Hạ đang có một cảm giác khó chịu kinh khủng, cô mỉm một nụ cười gượng gạo rồi cất tiếng hỏi:
“Cô ấy là ai vậy?”
Xuyên Sơn nhìn về phía Huệ Nha, anh hơi lúng túng:
“À, chuyện này… thực ra…”
Hainiido liền trả lời thay:
“Cô bé đó gặp phải bọn cướp, Xuyên Sơn đã cứu và đưa cô bé về đây.”
“Thế ạ?” - Hiên Hạ hơi nhíu mày - “Thế cô ấy tên là gì? Hình như không phải người của thị trấn mình?”
Xuyên Sơn đáp:
“Anh cũng chưa hỏi chuyện cô ấy được nhiều, vì có vẻ tinh thần cô ấy vẫn chưa thật ổn định. Chỉ biết tên cô ấy là Huệ Nha.”
Hiên Hạ thấy lòng mình dịu đi đôi chút, trông cô bé kia thật xinh xắn, đáng thương. Cô bước lại gần cô bé, và mỉm cười chào:
“Chào em. Chị là Hiên Hạ.”
Huệ Nha hơi nghiêng đầu nhìn Hiên Hạ, nhưng rồi ánh mắt nàng lại nhanh chóng chuyển sang những làn mưa.
“Cô bé ấy hơi khác thường, em đừng để tâm, Hiên Hạ.” - Hainiido nói.
“Không sao.” - Hiên Hạ thu chiếc ô lại rồi ngồi xuống bên Huệ Nha.
“Em cứ ngồi với cô ấy nhé, để bọn anh luyện tập tiếp.” - Xuyên Sơn nói.
“Vâng.” - Hiên Hạ đáp, giờ thì cô đã thấy thực sự nhẹ nhõm, chẳng còn lo lắng gì nữa. Cô quay sang ngắm Huệ Nha với vẻ thích thú:
“Em rất là xinh, Huệ Nha. Em bao nhiêu tuổi rồi? Để chị đoán nhé. Mười lăm? Hay mười sáu?”
“À, chắc em vẫn còn shock vì gặp bọn cướp hả? Chúng làm em sợ lắm phải không? Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Dưới cơn mưa nhẹ nhàng, Xuyên Sơn và Hainiido đang chuyền qua chuyền lại trái bóng da, những động tác kĩ thuật rất thuần thục, đẹp mắt. Nước mưa thấm ướt mái tóc họ, những giọt mưa lăn tròn trên bờ vai rộng, trên khuôn ngực vạm vỡ, trên những cơ bắp săn chắc, mạnh mẽ. Tiếng chuyền bóng vang lên đều đặn như những nốt trầm trên nền nhạc thanh là tiếng mưa, nghe như một khúc giao hưởng của mùa xuân thanh bình.
“Họ đẹp quá, phải không Huệ Nha.” - Hiên Hạ ngồi chống tay lên cằm ngắm Xuyên Sơn và Hainiido chơi bóng. Huệ Nha cũng lặng lẽ nhìn về phía đó, nhưng chẳng thể biết ánh mắt nàng đang tập trung vào điều gì nữa.
Hiên Hạ lấy từ trong túi xách ra một tập giấy trắng, rồi với một cây bút chì cô bắt đầu vẽ. Từng nét, từng nét rất chau chuốt tỉ mỉ, cô đang vẽ lại khung cảnh hai chàng trai kia đá bóng trong mưa, tất nhiên là hình ảnh Xuyên Sơn được chăm chút hơn Hainiido khá nhiều.
Huệ Nha liếc nhìn sang bức tranh mà Hiên Hạ đang vẽ, nàng khẽ chớp mắt vẻ như tò mò.
“Em cũng thích vẽ ư? Đây, em vẽ thử đi.” - Hiên Hạ đưa cây bút và tập giấy cho Huệ Nha.
Nàng đón lấy, ngập ngừng một chút rồi bắt đầu hí hoáy vẽ. Sau một hồi, có vẻ nàng đã vẽ xong.