Khách sạn Quân Du, tầng mười tám, phòng tổng thống.
Ngôn Thiên Hạ đứng ngoài cửa nhìn tấm biển cửa mạ vàng Penthouse, chỉ một
giây sau cô lấy lại vẻ quyết đoán và đẩy cửa bước vào. Thảm nhà Ba Tư,
tranh sơn dầu cổ điển, những bức điêu khắc tinh xảo, ánh đèn mờ ảo,
phòng 270. Tất cả đều bắt mắt bằng chiếc giường nước mềm mại và rộng rãi nằm sâu bên trong. Chiếc áo complet của Triệu Hằng Chi được vứt bừa ra
đất, anh ta mặc độc chiếc quần dài và nằm trên giường. Khi thấy cô vào,
đôi mắt anh ta dài ra và nói: “Mau đến đây nào”.
Đôi môi Thiên Hạ khẽ nở nụ cười lạnh lùng và nhìn gương mặt đỏ lên vì rượu quá nhiều của anh ta, cô nhẹ nhàng nói: “Em còn có chuyện muốn nói với anh mà…” Nói
chưa xong cô đã bị Hằng Chi kéo xuống giường. Cơ thể Hằng Chi do say
rượu nên nặng nề đổ lên người cô, mùi rượu sộc vào cổ. Thiên Hạ gọi lớn
và dùng chân đạp vào bụng anh ta rồi đẩy anh ta ngã vật xuống đất.
Nơi đó Châu Cẩn Du vừa mới hôn cô, làm sau lại bị tên bẩn thỉu này hôn lên.
Triệu Hằng Chi bị va đập mạnh nên người nửa say nửa tỉnh, anh ta liền bật dậy và mắng, vừa mắng đi đến bàn và nốc cạn ly nước, hơi rượu bay đi được
một ít. Lát sau quay lại nhìn thấy cô, anh ta như tỉnh cơn mê vội nói:
“Ngôn Thiên Hạ, hóa ra là cô. Cô điên rồi à? Tự mình tìm đến tôi lại còn ra vẻ trong trắng”.
Ngôn Thiên Hạ lập tức bò xuống dưới đất rồi
quỳ xuống trước chân anh ta: “Tôi thực sự vạn bất đắc dĩ. Anh nói không
sai, tôi điên rồi, ba tôi bệnh nặng, uống thuốc không hiệu quả, bác sĩ
nói chỉ còn phụ thuộc vào ý trời. Tôi muốn có viên Ánh Trăng mang lại
may mắn, cho dù là mê tín đi nữa thì tôi cũng muốn làm điều gì đó để bày tỏ sự hiếu thảo đối với ba tôi, tôi không mong muốn nhiều mà chỉ hy
vọng có thể mượn nó trong một tháng…” Một tháng sau, cô sẽ có cách lấy
lại nó từ tay Khưu Lạc.
“Ngôn Khởi Thước chết thì có liên quan gì đến tôi?” Triệu Hằng Chi gắt lên với cô gái đang quỳ dưới đất, hưng
phấn của cả buổi tối đã bị cô phá tan tành.
“Anh không còn nhớ
khi mẹ anh nằm trên giường bệnh anh đã có tâm trạng thế nào sao?” Triệu
Hằng Chi là người hiếu thảo có tiếng, đã từng vì mẹ mà thức trông ba đêm không ngủ. “Lúc đó anh đã đặt viên Ánh Trăng vào lòng bàn tay mẹ anh và bà đã vượt qua nguy hiểm một cách thần kỳ, sau đó anh thường xuyên đẩy
xe lăn đưa bà di dạo trong hoàng hôn, khi bà từ giã cõi đời này trên môi vẫn ngậm nụ cười. Tôi cũng muốn hiếu thảo một lần như thế. Cảnh Thụy là gì chứ, Hạc Huyết Hồng là gì chứ, nếu như ba tôi không còn thì tôi giữ
lại những viên đá quý đó có tác dụng gì chứ?” Cô ngước lên nhìn Hằng
Chi, đôi mắt đẫm lệ chờ đợi.
Triệu Hằng Chi nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt của Ngôn Thiên Hạ cộng thêm việc không tiếc hy sinh viên Hạc
Huyết Hồng để đổi lấy viên Ánh Trăng, khiến cho mọi thứ trở nên thật
đáng tin cậy.
Thế nhưng, hồ ly thì vẫn là hồ ly.
Triệu
Hằng Chi nhặt cái áo complet đang nằm dưới đất rồi mặc lại sau đó chỉnh
lại quần áo và nói: “Viên Ánh Trăng là vật báu của nhà họ Triệu tôi, nếu cha cô bị bệnh nặng thì tôi khuyên cô nên tìm bác sĩ giỏi nhất thế
giới, cần phẫu thuật thì phẫu thuật, cần dùng thuốc thì dùng thuốc”.
Thiên Hạ quỳ dưới đất nhẽ nhếch mép cười nhạt.
Triệu Hằng Chi mặc chỉnh tề xong và đi về phía cửa. Thiên Hạ thay đổi giọng
hoàn toàn và nói với ngữ điệu vừa lạnh nhạt vừa chậm rãi: Báo chiều
Phương Nam, tổng biên tập Thẩm Nhật Dương, ngày 7 tháng 2, nhận hối lộ
380 vạn nhân dân tệ; Kim Thành nhật báo, vợ tổng biên tập bà Đổng Ngọc
Hoa, ngày 8 tháng 2, nhận hối lộ kim cương, đồ trang sức phỉ thúy ước
tính 100 carat. Hai tờ báo trên trong cùng ngày 15 tháng 2 đồng loạt đưa tin Cảnh Thụy bán đấu giá viên Tổ Mẫu Lục giả. Anh thật to gan, thủ
đoạn thật độc ác và cũng thật ngu xuẩn. Lẽ nào anh không biết sau khi
chuyện này đưa lên tòa sẽ có hậu quả như thế nào sao? Một khi sự việc bị bại lộ thì ai bảo vệ anh?”
Bước chân Triệu Hằng Chi khựng lại
khi tay đã đẩy xong nắm cửa, anh định quay lại nhìn Thiên Hạ đang quỳ
dưới đất nhưng không cô đã đứng thẳng dậy. Cô nhìn Hằng Chi và cười
khẩy: “Anh có thể làm được thì tôi có thể điều tra được. Anh dám vu oan
thì tôi dám làm thật”.
“Ồ”, anh quay bước lại và đến trước mặt
Thiên Hạ: “Đó là lời đồn sao? Nếu như là lời đồn, là vu oan thì tại sao
Lâm Hề Nhị lại đi khỏi nhà họ Ngôn ngay lập tức? Điều này không phải rất vô lý sao? Người phụ nữ suốt ngày gắn với tiền như bà ta đột nhiên lại
cùng con trai phủi áo ra đi, điều này chỉ có thể nói nhà họ Ngôn đã đến
lúc đổ rồi”.
Cô phủi phủi hai đầu gối rồi uể oải nhìn Hằng Chi
một cách quyến rũ: “Làm sao mà anh biết được chuyện đó không phải do tôi sắp đặt để đuổi họ đi?”
“Được, cho dù là cô sắp đặt để đuổi họ
đi thì cô cũng không nên quên một điều, nhân vật mấu chốt của việc này
là Lý Ngự Thành. Ông ta nói đó là viên đá thật thì Cảnh Thụy sẽ không
sao; Còn nếu ông ta nói đó là đá giả…. Nhất định cô sẽ nghĩ làm sao mà
ông ta có thể đưa viên đá giả ra được, rõ ràng hôm đấu giá là đá thật.
Thế nhưng cô đừng quên hôm đấu giá Trần Giai Vân cầm viên đá đi ngay,
mọi thủ tục thanh toán đều giao cho trợ lý, đó chính là cơ hội cho tôi
đưa viên đá …”.
“Lý Ngự Thành làm sao có thể làm giả được? Viên
đá ở buổi đấu giá là thật, cho dù có đặt ngay ở đấy thì mọi người cũng
thể mở mắt mà nói sằng bậy được”.
“Thế nhưng tôi đã chuẩn bị viên ngọc giả…” Triệu Hằng Chi cười nham hiểm. Anh ta đến bên bàn uống nước
cầm chai Rafi đã mở sẵn rồi rót điệu nghệ vào chiếc cốc đáy cao, uống
một ngụm và nói tiếp: “Đêm trước khi tin này được tung ra tôi phải làm
đủ mọi cách mới có thể đưa được viên ngọc giả đến tay Lý Ngự Thành một
cách bí mật. Scandan động trời cùng với chuyện viên ngọc giả nữa, chỉ
cần Lý Ngự Thành mang viên đá đó ra thì chẳng cần tốn sức cũng có thể
đạp đổ Cảnh Thụy xuống đất: Nói xong anh ta phá lên cười.
“Anh
nghĩ rằng mọi người đều vô liêm sỉ như anh sao?” Ngôn Thiên Hạ nắm chặt
tay lại, hóa ra con cáo này tâm địa thật xấu xa, viên Tổ Mẫu Lục thật
cũng bị hắn bày mưu tính kế biến thành giả.
“Thương nhân không
phải là thánh nhân, có thể đánh bại quân địch mà không tốn chút sức lực
nào thì tại sao lại không làm chứ?” Anh ta nhìn cô rồi nói: “Xét cho
cùng thì cô vẫn còn trẻ lắm, chưa hiểu hết sự đời đâu…”.
“Không
cần nói nhiều, đêm nay tôi chỉ cần viên Ánh Trăng, trước khi Lý Ngự
Thành công bố mọi chuyện nếu như tôi nói chuyện anh đưa hối lộ các tờ
báo ra ngoài thì e rằng người thất bại sẽ là anh đấy, hơn nữa lúc đó ông ta cũng không dám lấy viên Tổ Mẫu Lục giả ra đâu”.
Triệu Hằng
Chi nặng nề đặt chiếc cốc đế cao xuống bàn, tiếng cốc thủy tinh chạm vào nhau vang lên đinh tai, anh quay lại nhìn ánh mắt Thiên Hạ lúc này sắc
lẹm và tàn nhẫn.
Cho đến cuối cùng vẫn là cô túm được ngọn đuốc của anh ta rồi, chỉ cần thêm mồi lửa…….
“Ha ha” Thiên Hạ đột nhiên cười phá lên: “Triệu Hằng Chi, tôi biết anh đang tính toán điều gì”. Nói xong cô tháo giày cao gót ra và trèo lên
giường, sau đó ném hai chiếc gối xuống đất rồi biến chiếc giường thành
một đống nhàu nát, Triệu Hằng Chi đứng bên trơ mắt nhìn cô, cô như bị
điên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Làm xong tất cả cô bước xuống
giường và đi đến trước mặt Hằng Chi: “Tránh ra”. Cánh tay cô chắt vào
anh ta một cái rồi cầm chiếc cốc thủy tinh vẫn còn một nửa rượu vang, cô quay người và rót thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung. Trên
giường lúc này đã tạo thành một vệt đỏ. Cô cười vừa ý sau đó quay người
nhìn thẳng vào Triệu Hằng Chi.
“Tôi biết trong tay anh vẫn còn
một con bài cuối cùng, con gái độc nhất của đại gia làng truyền thông
Lâm Liên Chi tháng mười này sẽ lấy anh, vì thế anh tự tin lợi dụng
truyền thông, anh cho rằng đã có bố vợ đỡ lưng, không phải thế sao?
Nhưng nếu ông ta biết cuộc sống của con rể ông ta “tích cực” như thế nào thì sao nhỉ?” Cô cười, ánh mắt như ngọn đuốc, cô ngồi lên giường, thỏa
mãn nhìn vết rượu, lạnh lùng cao ngạo như nữ hoàng bóng đêm, “Nếu như
ông ấy biết con rể tương lai của mình luôn qua đêm ở khách sạn, lại còn
dẫn cô gái nào đó từ Dream Pub đến khách sạn thuê phòng thì sao nhỉ?”
Nói xong như chợt nhớ ra điều gì cô lại nói: “A, đúng rồi, tôi không
phải là cô gái nào đó, cô gái đó không dám làm to chuyện đâu, nên anh
không phải lo. Nhưng mà tôi thì cứ thích làm to chuyện, làm to đến mức
khiến cho chuyện hôn nhân hai nhà phải chết yểu, làm to đến mức để tập
đoàn Dia và STK chia cổ phần, khiến cho Đông Tường tự động giải tán! Tôi phải nhắc nhở anh rằng, khách sạn chắc có máy tự động ghi âm và quay
camera, mà người đặt căn phòng tổng thống này, là tôi, Ngôn Thiên Hạ,
còn anh, có trăm cái miệng cũng không rửa sạch được đâu. Ha ha…”.
Xem ra cô ấy đã thực sự túm được đuôi của con cáo rồi, Triệu Hằng Chi mặt mày xanh xao, không biết nên nói thế nào.
“Trong vòng hai ngày tới đưa viên Ánh Trăng đến nhà họ Ngôn. Hành động càng
nhanh, tâm trạng của tôi càng vui vẻ thì càng có khả năng hoàn trả đồ
cho anh sớm”. Nói xong cô bước xuống giường rồi thong thả đi đôi giày
cao gót vào và thoải mái bước ra khỏi Penthouse.
Vừa ra khỏi cửa, đúng cái khoảnh khắc cô mở nắm cửa ấy cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này coi như đã giành phần thắng nhưng không ngờ lại mệt mỏi đến
thế. Cơ thể đã nghỉ ngơi dưỡng sức trong hai ngày nhưng vẫn còn lỗ hổng, những cơn gió như luồn qua lỗ hổng ấy để ập vào lồng ngực.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nếu không thì Châu Cẩn Du đuổi theo… anh ấy sẽ làm thế nào?
Thiên Hạ đẩy cửa, rời khỏi căn phòng đầy áp lực này. Cô đi đến một hành lang
sáng sủa, đang định rảo bước tiến ngay về phía thang máy, thì cô thấy
bóng Châu Cẩn Du mặc complet trắng, dáng cao ngạo, đi từ đầu kia của
hành lang tới. Màu trắng ấy kết hợp với màu của ánh đèn càng khiến cho
không gian thêm mờ ảo, hư hư thật thật.
Anh ấy vẫn đến, anh ấy từ bỏ sự cao ngạo, sự tự phụ, sự lo lắng, sự hoài nghi, sự đau đớn, vì cô
mà đến tầng thứ mười tám, vì cô mà không quản tất cả…
Khoảnh khắc ấy, Thiên Hạ cười với Châu Cẩn Du, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Châu Cẩn Du tiến lên phía trước và ôm cô vào lòng, tay anh nhẹ nhàng vuốt
tóc phía sau gáy cô, áp mặt cô vào ngực mình, giọng xót xa: “Thiên Hạ,
anh đến muộn rồi sao? Anh không nên suy nghĩ lâu như thế…”
“Em
không sao”. Đó là một thứ cảm xúc phức tạp. Không phải tình yêu, không
phải tình thân, không phải tình bạn, mà là thứ cảm giác được trân trọng. Cho dù là người phụ nữ kiên cường thế nào đi nữa thì cũng có lúc yếu
mềm, trong lúc này Thiên Hạ đã gặp được người có thể khiến cô cảm thấy
ấm áp.
“Chúng ta nên cho nhau thời gian nhé. Em giải quyết xong
chuyện của em, anh sắp xếp lại tình cảm của mình. Sau đó chúng ta sẽ bên nhau”. Cả hai người lâu lắm rồi chưa ôm nhau một cách yên lặng như thế
này, cả hai dựa vào nhau. Anh từ bỏ sự cao ngạo vốn có của mình, cô cũng rũ bỏ những cái gai xung quanh mình.
Châu Cẩn Du bất chợt cười
một cách thoải mái: “Khi đính hôn anh đã nói sẽ mang lại hạnh phúc cả
đời này cho em. Đó là quyền lợi mà anh mang lại cho em, chẳng ai có tư
cách cướp đi được, chỉ cần em không từ bỏ mà thôi”.
Thiên Hạ lau
khô nước mắt. Điều hạnh phúc nhất cả đời này của cô đó là gặp được Châu
Cẩn Du, còn điều bất hạnh của Châu Cẩn Du đó là đã gặp cô. Cho đến hôm
nay cô vẫn chẳng mang lại bất cứ hứa hẹn gì cho anh cả. Thế nhưng cô
hiểu một điều rằng, Châu Cẩn Du chính là người đàn ông mà cả đời cô có
thể dựa vào.
Phần 3: Thiên đường, địa ngục
Đêm cuối cùng sau ngày hẹn năm ngày, Triệu Hằng Chi đã cho người mang viên Ánh Trăng đến.
Thiên Hạ ngồi trên ghế sofa, tay phải nâng ly trà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp màu cam đựng viên đá để trên bàn. Cô cười và dùng những ngón
tay ấm áp nhấc viên đá lạnh lẽo lên xem. Cô ngắm nhìn một hồi rồi nhìn
ánh nắng của buổi chiều đang chiếu xuyên qua viên đá, khiến viên đá càng lộng lẫy và cuốn hút hơn.
Thiên Hạ khẽ nhếch môi rồi đi vào
phòng tắm rửa và thay đồ. Cô mặc bộ váy liền thân hiệu Fendi bó sát eo
màu vàng, đây là mẫu váy mà cô đã từng thích nhất, ba năm trước khi Khưu Lạc ra đi cô đã không động đến nó nữa. Chiếc áo khoác hiệu Chanel được
bung cúc tự nhiên. Nhìn mình trong gương đã vô cùng xinh đẹp nhưng gương mặt vô cùng xanh xao, cô lại dặm thêm ít phấn hồng nữa.
Trong lọ nước hoa vẫn còn lại 3ml nước hoa gợi tình mà Giai Vân cho cô. Không
bằng dùng luôn trong trận cuối cùng này đi. Nếu như trong lòng anh ta
vẫn còn chút tình yêu ấy…
Khi Thiên Hạ đến nhà họ Lý thì đã hơn 8 giờ tối, Trần Giai Vân đích thân xuống mở cửa cho cô, rồi nói với vẻ
không tin: “Cô thực sự lấy được viên Ánh Trăng rồi sao?”
“Ừ”. Thiên Hạ khẽ nhếch môi đáp lại.
Trần Giai Vân khẽ hít hà một lúc và nhận ra mùi thơm quen thuộc, cô nói lạnh nhạt: “Tôi cũng không ngờ tối nay cô lại dùng lọ nước hoa mà tôi đã
tặng”.
“Cô không yêu anh ta, không phải sao?”
“Đúng”. Trần Giai Vân cười một cách khinh bỉ: “Tôi không ngu đến mức yêu một người đàn ông như gió mà mình không nắm chắc được”.
“Anh ta có ở nhà không?” Thiên Hạ hỏi thẳng.
“Có, ở phòng ngủ đầu tiên tầng hai, phòng của anh ta”.
“Cảm ơn”. Thiên Hạ bước qua Giai Vân thì nghe thấy cô ấy hừ lên một tiếng.
Cô quay lại, Trần Giai Vân nhìn cô và nói: “Không nên để bản thân lún
quá sâu”.
Thiên Hạ cười, nụ cười lần này vô cùng gợi cảm.
Khưu Lạc lúc này đang ngồi trên ghế sofa, hai chân vắt lên nhau một cách tao nhã, trong tay vẫn cầm chiếc quạt đó. Ánh sáng mờ ảo của ánh đèn màu
cam phảng phất trên gương mặt anh.
Khưu Lạc thấy Thiên Hạ bước vào liền cười và gập quạt lại: “Coi như cô đã đến”.
Thiên Hạ bước trên tấm thảm mềm đến trước mặt anh rồi mở chiếc hộp và đặt lên bàn: “Anh có thể kiểm tra hàng”.
“Không cần”. Anh cười với thái độ thờ ơ.
“Không cần?” Thiên Hạ nhíu mày.
“Anh nghĩ chắc là thật rồi. Cho dù là giả đi nữa thì một nhà kiểm định đá
quý như em dùng nó để lừa qua mắt anh thì thật và giả có gì khác nhau
chứ?”
“Là đồ thật”. Mùi hương hoa cà dược bên ngoài theo gió
phảng phất bên cửa sổ, rồi lan tận vào trong phòng, một cảm giác bất an ở đâu kéo đến. Thiên Hạ tiếp lời: “Là tôi khó khăn lắm mới lấy được từ
tay Triệu Hằng Chi”.
“Khó khăn thế nào?” Khưu Lạc vẫn dáng vẻ điềm tĩnh ấy hỏi cô, giống như bông sen dưới ánh trăng, thuần khiết mà xa xôi.
Thiên Hạ cười và nhìn thẳng vào mặt anh, cô không muốn bỏ qua bất cứ biểu
hiện nào trên mặt anh: “Là em dùng cơ thể để đổi lấy nó”.
Khưu Lạc vẫn cười điềm tĩnh: “Thiên Hạ, em không cần đùa như thế. Em là loại người có thể chịu uất ức hay sao?”
“Anh không tin sao, anh thấy một cô gái như em thì còn có cách gì nữa chứ?”
Cô trả lời một cách bình tĩnh thế nhưng dường như có cảm giác đắng ngắt
trong cổ họng.
Gió thổi mạnh hơn, tấm rèm ngoài cửa sổ bay phành
phạch, mùi hoa cà dược bay đến càng thơm hơn, trên vai cô lộ rõ nốt đỏ
bị hôn hôm trước, trên đôi vai trắng ngần lại có một dấu vết của tình
yêu rõ ràng như thế.
Khưu Lạc nắm chặt chiếc quạt hơn rồi nhìn
chằm chằm vào vết xước trên vai cô, sau đó lại cười: “Ngôn Thiên Hạ, em
đang lừa anh à, em có ngu đến mấy cũng không bao giờ dùng biện pháp đó
đâu….”.
“Biện pháp này thì sao?” Giọng lạnh lùng của cô cắt ngang lời anh, cô bước lại trước mặt anh, mùi nước hoa đã bắt đầu lan tỏa:
“Lẽ nào anh vẫn nghĩ em là thiếu nữ thuần khiết sao? Là ai ba năm trước
đã lấy đi sự trong trắng của em, anh quên rồi sao? Nếu đã… không còn
trong trắng nữa thì vấy bẩn thêm một lần nữa thì có sao chứ?”
“Thiên Hạ, không nên nói về mình như thế chứ”. Khưu Lạc ném cái quạt sang một bên rồi cười nhạt.
Cô cười: “Em đã ngủ với anh, đã ngủ với Châu Cẩn Du, cũng đã ngủ với Triệu Hằng Chi. Có thể sau này sẽ ngủ với người khác nữa. Thế nào, lẽ nào anh trêu hoa ghẹo gái bên ngoài mà còn yêu cầu em giữ gìn vì anh sao?”
Đó là cái gì? Là thấy có lỗi sao? Sao cô lại nhìn thấy điều này lóe lên
trong mắt Khưu Lạc. Đôi mắt màu xanh lục ấy lại có màu đau thương vì cô
sao, quả là một sự phát hiện ngoài ý muốn. Cô cúi người rồi ngẩng đầu
nhìn vào đôi mắt anh.
“Khưu Lạc, chẳng phải anh nên vui mừng hay
sao? Là anh ép em thành như thế này. Anh khiến em trở nên như thế này,
hơn nữa, anh còn ép em đến đường cùng, chẳng qua em cũng chỉ hoàn thành
nó theo kịch bản mà anh đã viết cho vai diễn của em thôi mà, lẽ nào anh
không vui sao? Thấy em trở nên bẩn thỉu thế này chắc anh có cảm giác
thành công lắm nhỉ?” Câu cuối cùng dường như được xuất phát từ đáy lòng
cô.
“Ha ha”, thấy ánh mắt đờ đẫn của Khưu Lạc như vậy cô liền
cười và nói: “Chúc mừng anh, Khưu Lạc, anh đã thành công khi khiến em
phát điên thế này”.
Cô quay người rời đi thì bị Khưu Lạc ôm chặt
từ phía sau, anh ôm chặt cô và rồi hai người cùng nằm trên tấm ghế sofa
êm dịu. Giọng anh như bị nén xuống: “Không bẩn, Thiên Hạ không bẩn”. Cô
cảm nhận được cảm giác mềm mại khi anh hôn lên vết xước ấy.
Lẽ nào đây mới là Khưu Lạc thực sự sao? Anh ấy vẫn còn yêu cô sao?
Ánh trăng lướt qua khung cửa và đọng lại trên ghế sofa, vô cùng sáng.
“Thiên Hạ, sau này em không được nói mình như thế nữa”. Đôi môi anh đã tách
khỏi vai cô, anh ôm cô vào lòng và nằm dài trên ghế, giống như hai con
mèo lười đang dựa vào nhau trong bóng đêm: “Bởi vì anh không tin những
lời đó đâu”.
Như có một gáo nước lạnh vừa dội vào đầu cô!
“Em nói như thế anh đau lòng lắm”. Những ngón tay của anh luồn vào mái tóc
cô, trên chiếc ghê sofa mềm mại, hai người thân mật không giới hạn. “Hôm nay anh rất mệt, em ở bên anh nhé!” Nói xong anh nhắm mắt lại.
“Anh thực sự muốn Cảnh Thụy sao?” Cô hỏi.
“Sáng sớm mai anh sẽ để Giai Vân mang viên ngọc thật đến chỗ tám nhà giám
định đá quý công bố với bên ngoài. Không cần phải nói nhiều nữa”.
Thực sự anh cảm thấy rất mệt mỏi, nên rất dễ dàng vào giấc ngủ. Thiên Hạ
nhìn anh ngủ rồi bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ mặt anh. Có thể đây là
lúc duy nhất mà Khưu Lạc không đề phòng. Nếu như hai người họ cứ như thế này mãi thì tốt biết mấy….
Ánh trăng sáng vằng vặc, hương hoa cũng đã lan rộng khắp nơi.
Sáng hôm sau khi Thiên Hạ tỉnh dậy thì trên ghế chỉ có mình cô. Cô chải đầu
rửa mặt xong, xuống dưới thì đã thấy Giai Vân đang phì phèo thuốc lá ở
đó. Cả căn phòng ngoài hai người ra không thấy bóng anh đâu cả.
“Chuyện viên Tổ Mẫu Lục đã xong rồi”. Giai Vân nói mà không nhìn cô.
“Ờ, Khưu Lạc đâu?”
“Đi rồi”. Trần Giai Vân lạnh lùng đáp.
Thiên Hạ thấy nặng trĩu trong lòng, vận mệnh lại lặp lại một lần nữa.
Không nản chí, cô hỏi tiếp: “Đi đâu?”
“Anh ấy đâu có nói với tôi”. Trần Giai Vân ngước mắt nhìn Thiên Hạ và phát
hiện thấy vết xước đỏ trên cổ cô, có lẽ hiểu nhầm nên cô ta hạ giọng và
nói đầy đồng cảm: “Không nên nghĩ về anh ấy nữa, tôi cũng rất đen đủi
khi phải thay “Lý Ngự Thành” xử lý mọi việc trong nước, anh ta để lại
một đống hỗn loạn cho tôi”.
“Anh ấy đi nước ngoài rồi sao?” Thiên Hạ cao giọng hỏi, Giai Vân gật đầu.
“… Tôi còn nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây”. Nói xong Thiên Hạ quay người bước khỏi nhà họ Lý.
Ánh nắng lên cao đã vô cùng chói mắt nhưng cô vẫn ưỡn ngực bước đi mạnh mẽ.
Nếu như anh ấy còn tình cảm với cô thì ba năm trước đã không ra đi mà không nói một lời, không thể vì bản thân có chuyện khó khăn mà quyết định ra
đi một quãng thời gian được.
Nếu như, thân anh ấy ở nước ngoài mà vẫn quan tâm đến nhất cử nhất động của cô.
Nếu như, anh ấy về nước vì chuyện kết hôn của cô và Châu Cẩn Du.
Nếu như, anh ấy vì muốn kiểm tra xem có phải cô vì muốn cứu “Cảnh Thụy” nên mới kết hôn với Châu Cẩn Du nên mới để cô đến chỗ Triệu Hằng Chi lấy
viên Ánh Trăng, muốn xem cô có thực sự vì “Cảnh Thụy” mà chấp nhận làm
tất cả không. Nếu như chấp nhận thì có nghĩa là đã chứng minh cô với
Châu Cẩn Du kết hôn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, không có tình cảm. Nếu như không chấp nhận thì có nghĩa là cô đã thực sự thích Châu Cẩn Du…
Kết quả, anh ấy đã thành công.
Nếu như anh ấy đã đạt được điều mình muốn thì tại sao lại không ra đi chứ? Lẽ nào những điều vừa suy luận ở trên lại sai sao?
Trên đầu là bầu trời cao và xa, màu xanh bi thương như đang phủ lên tất cả,
ánh nắng chói chang rọi vào mặt cô, bất giác cô nhếch môi cười nhạt.
Trên đời này làm gì có chuyện dễ thế, lần này cô nhất định không để cho anh ta thắng thế.
Phần 4: Chân trời góc bể
Ngôn Thiên Hạ trở về nhà họ Ngôn thì mới phát hiện ba mình đã về nhà từ lúc nào và đã về nhà trước cô.
Trong căn phòng sực mùi thuốc an thần, Ngôn Khởi Thước cho người hầu lui hết, chỉ còn mình ông đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Thiên Hạ
chỉnh lại áo và tóc để che đi vết xước trên cổ, nhẹ nhàng cởi giày, len
lén đi lên phòng. Nhưng cuối cùng cô vẫn bị Ngôn Khởi Thước phát hiện
ra, ông nhẹ nhàng hỏi: Con về rồi à?”
Thiên Hạ tiến thoái lưỡng
nan, thế là cô đành quay lại và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Ngôn
Khởi Thước: “Con về rồi, sức khỏe của ba không sao chứ?”
“Vốn
chẳng sao cả. Hôm đó do kích động quá thôi, cấp cứu xong là chẳng sao
nữa. Bác sĩ kê cho ba ít thuốc an thần rồi...”, ông Khởi Thước nhìn
Thiên Hạ và phát hiện ra vết đỏ trên cổ cô, ông giật mình và hỏi: “Cổ
con làm sao thế kia?”
Cô cười mỉa mai và nói: “Bị người ta cắn. Ba à, Lý Ngự Thành đã chính thức công bố viên Tổ Mẫu Lục là thật”.
“Ba biết. Có điều ban đầu chẳng phải con nói viên đó là giả sao? Tại sao ông ấy lại muốn giúp chúng ta chứ?”
“Có thể… có thể “Lý Ngự Thành” nể mặt Châu Cẩn Du, ha ha…” Ngay cả cái cớ
này bản thân cô cũng chả tin được: “Ba, Cảnh Thụy đã không sao rồi, công việc sau này của công ty do mình ba lo liệu, con phải đi một thời
gian”.
“Đi đâu? Sao ngay cả con cũng đi thế? Các người cứ đi từng người từng người một”. Ông Khởi Thước bị kích động và bắt đầu xẵng
giọng.
Thiên Hạ vội nói: “Ba, con đi sớm về sớm,à. Ba à, con có
người yêu rồi, con sẽ dẫn anh ấy về làm con rể ba”. Cô cũng chỉ còn cách này để an ủi ba mình mà thôi.
Ngôn Khởi Thước bán tín bán nghi
nhưng cũng gật đầu đồng ý. Thiên Hạ nhân cơ hội này lên gác chuẩn bị đồ
đi luôn. Trên hộ chiếu của Khưu Lạc xuất hiện những nước nào cô đều nhớ
rõ, Pháp, Mỹ, Ý, Tây Ban Nha, Monaco, Nhật Bản. Tìm từng nước một, mỗi
nước tìm mất nửa tháng, tìm tất cả các quán bar nổi tiếng, cô không tin
mình không tìm thấy anh.
Cô đơn trên mảnh đất lạ lẫm, đêm heo hắt ánh đèn xanh đỏ từ các quán rượu, mọi âm thanh của thế giới xô bồ vọng
lại, từng gương mặt người xa lạ bước qua cô. Ban đầu khi gặp anh tại
Akers, cô quay lưng như không hề quen biết, bây giờ lại sốt sắng đi tìm
anh, thật là nực cười.
Paris về đêm, Thiên Hạ ngồi trong quán cà
phê lộ thiên, cà phê trên bàn đã nguội ngắt từ bao giờ rồi. Mới có tháng tư nhưng thời tiết đã vô cùng ẩm ướt. Trước mặt là dòng sông Xen nổi
tiếng, từng đợt sóng nhỏ cuộn trào, dưới ánh đèn mờ, Thiên Hạ ngồi ngắm
cảnh đêm, một bóng dài bước đến và ngồi vào chiếc ghế trước mặt cô.
“Anh đi theo em bao lâu rồi?” Cô cười nhạt.
“Không lâu, nửa tháng thôi. Đổi cốc nóng hơn nhé!” Châu Cẩn Du gọi phục vụ đổi hai cốc cà phê nóng.
Thiên Hạ chầm chậm nhấm nhám nửa cốc cà phê nóng. Còn Châu Cẩn Du ngồi lặng
lẽ ngắm cảnh đêm, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại nắp trượt, hết cầm lên rồi đặt xuống, xem ra trong lòng anh ấy không bình tĩnh như biểu
hiện ra bên ngoài.
Câu chuyện của hai người đều không nói hết.
Châu Cẩn Du cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống và nói một hơi: “Ngôn Thiên Hạ, người em thích vẫn là anh ấy sao?”
Ngôn Thiên Hạ khẽ giật mình, lẽ nào anh ấy biết chuyện quá khứ giữa cô và Khưu Lạc?
Cảm nhận được sự hoài nghi qua ánh mắt của Thiên Hạ, Châu Cẩn Du cười nhạt: “Chẳng lẽ anh không biết ánh mắt của người con gái anh yêu đang nhìn về ai sao?”
“Em tìm anh ta có việc”. Cô cũng chẳng biết mình đang giải thích và che giấu điều gì.
“Chuyện gì? Đáng để cho em tìm hết các quán rượu hàng đầu nước Mỹ cho đến từng
con hẻm nhỏ nước Pháp sao? Anh thực sự không nhìn ra em là một người con gái si tình đến thế?”
“Những lời anh nói thật ngốc nghếch”.
Thiên Hạ lạnh lùng nhìn anh, một người luôn nói nhiều như cô bây giờ lại không biết nên nói gì với Châu Cẩn Du, giải thích hay là quanh co, nói
chung bất cứ điều gì đó đều tốt hơn sự im lặng lúc này.
Có thể trong tiềm thức cô vẫn đang trốn tránh để không làm tổn thương anh.
Chiếc điện thoại lại bị trượt ra rồi lại đóng vào, âm thanh kêu lách tách.
Đột nhiên Châu Cẩn Du rời khỏi chỗ ngồi và bóng anh cứ xa dần. Thiên Hạ
cười, có lẽ cô khiến anh vô cùng tức giận mà bỏ đi, một người lòng đầy
cao ngạo và tự tôn như anh làm sao mà có thể chịu được người khác lạnh
lùng với mình được chứ?
Cách đó khoảng mười mét, anh đột nhiên dừng chân lại, vẫn quay lưng lại phía cô, anh hét lớn: “Anh ấy ở Đan Mạch”.
Ánh trăng và ánh đèn đỏ như chiếu rọi vào cô.
Ngôn Thiên Hạ, mày đang làm cái gì thế? Tại sao mày lại làm tổn thương người quan tâm mày? Tại sao lại để một người vô tình làm tổn thương mình?
Đan Mạch, có thể nơi đó có chìa khóa giải đáp mọi ẩn số.
Thủ đô Đan Mạch – Copenhaghen, mùa xuân như chìm đắm trong hơi ẩm. Phong
cách kiến trúc Gothic cổ kính và hương hoa cỏ nồng nàn, giống như thành
phố cổ trong những câu chuyện cổ tích.
Vùng ngoại ô, trên tầng
hai của một quán cà phê đã được bao trọn. Khưu Lạc ngồi lặng lẽ trên ghế sofa và từ từ thưởng thức ly cà phê không đường, hương vị vô cùng thuần khiết. Anh đặt ly cà phê lên bàn, nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình chỉ gọi ly nước lọc, anh cười: “Hương vị cà phê ở đây rất ngon, cha
không muốn thử sao?”
“Không”, người đàn ông đó cười, tuổi thật đã qua 50 nhưng do chăm sóc tốt cho nên nhìn thoáng qua cứ ngỡ là 40,
gương mặt vô cùng tuấn tú, đôi mắt màu xanh phỉ thúy, thêm mái tóc vàng, đúng là một người đàn ông đẹp trai trong những người da trắng: “Người
của giới thượng lưu không bao giờ uống cà phê”.
“Ồ, hóa ra là như thế”. Khưu Lạc cười, trong mắt anh hiện rõ vẻ quyến rũ nhưng lại chứa đầy sức hủy diệt.
“Ta không ngờ lại gặp được con… mấy năm nay con sống tốt không?” Người đàn
ông đó là Anders, là cha đẻ của Khưu Lạc, trong từng lời nói của ông đều pha chút hối hận.
“Mẹ lấy chồng khác, cha dượng đối với con rất
tốt. Chỉ là con luôn muốn tìm cha đẻ của mình”. Khưu Lạc dùng ánh mắt
đầy tủi thân và vẻ ngoài hiếu thuận nhìn ông khiến ông càng cảm thấy
mình tội lỗi bội phần.
“Xin lỗi, cha không hề biết gì về sự tồn tại của con, khi mẹ con đi không hề nói gì cho cha cả…”.
“Không sao, cha. Con không có ý định ngồi nói lại chuyện đã qua. Có thể gặp
được cha là con vui lắm rồi”. Anh cười vô cùng thoải mái.
“Khưu
Lạc…” Anders ngậm ngùi: “E rằng tạm thời cha chưa thể đón con về được,
vợ của cha hiện tại là con gái của quốc vương Na Uy, bà ấy không hề biết chuyện năm xưa của mẹ con với cha, cha sợ tạm thời bà ấy không chấp
nhận con… con của cha cũng không biết mình có một người anh ở bên Trung
Quốc, còn danh dự của cha nữa…”
“Con biết, cha”. Khưu Lạc ngắt
quãng lời ông, anh cười hiền lành: “Con biết cha có nỗi khổ riêng, không sao cả”. Trong lòng anh cảm thấy lạnh ngắt, cho dù năm đó ông ấy có
biết sự tồn tại của anh đi nữa thì ông ấy vẫn sẽ vì vợ, vì con, vì danh
dự… mà làm như không hề biết chuyện gì xảy ra.
“Vậy con hôm nay tìm cha…”, Anders thăm dò.
“Con nói rồi, con chỉ muốn gặp cha. Con đang ở trong một khách sạn nội thành phía nam Copenhagen, chắc sẽ ở lại đó khoảng mấy tháng rồi mới đi. Nếu
cha có thời gian thì có thể liên lạc với con, chúng ta gặp nhau nói
chuyện”.
“Thực sự con… đến chỉ để gặp cha?” Những lời ông nói đầy hoài nghi.
“Đương nhiên”. Anh cười, ánh điện như luồn qua từng sợi từng sợi tóc của anh,
trong mắt còn vương đầy sự ấm áp: “Đúng rồi, sinh nhật của nữ vương bệ
hạ sắp đến rồi, nếu cha chưa chọn được quà thì hãy tặng cái này đi”. Anh lấy ra một chiếc hộp, đưa đến trước mặt Anders và mở ra, sợi dây chuyền bên trong có mặt là viên Ánh Trăng long lanh: “Ánh Trăng là viên đá của tháng sáu. Viên đá này là hàng tuyệt phẩm trong các viên Ánh Trăng”.
“Được, cha sẽ tặng nó cho nữ vương. Vậy cha đi đây”. Hai người chào nhau và
đi, từ đầu đến cuối ông ta không hề động vào ly nước gọi ban đầu.
Chỉ còn lại mình Khưu Lạc ngồi cô đơn trên tầng hai. Anh vẫn cười và nhấp
ngụm cà phê. Khi đặt ly cà phê xuống thì nụ cười trên mặt anh đã tắt
ngấm, trong đôi mắt màu xanh phỉ thúy đầy tính toán.
Trò chơi, một lần nữa bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT