Bà Lâm Hề Nhị mới là người không lấy lòng được Lục Khai Nguyên. Nếu như Thiên Hạ thực sự đến làm người hầu
của Khai Nguyên thì kế hoạch của bà Hề Nhị tiến hành thế nào được? Bà
chủ thì vẫn là bà chủ, bà sai Thiên Hạ đến sân, mỗi ngày quét tuyết, sửa sang thảm cỏ, và xử lý một số việc vặt khác. Có điều Lục Khai Nguyên
vẫn giao cho Thiên Hạ một chùm chìa khóa phòng anh ta, ngoài quản gia và bản thân anh ra đây là chiếc chìa khóa thứ 3.
“Phòng của tôi sau này đều do cô dọn dẹp mỗi ngày, nếu dọn dẹp không sạch thì tôi sẽ có
biện pháp để trừng phạt cô”. Ánh mắt anh ta nhìn Thiên Hạ giống như đang bóp nát con châu chấu trong tay vậy.
Chiều hôm sau nhân lúc Lục
Khai Nguyên vẫn còn ở công ty cô cẩn thận lục tìm ngăn kéo để tìm máy
ảnh và thẻ nhớ. Cô lo lắng đến toát mồ hôi thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc máy ảnh đâu. Cứ nghĩ đến ảnh nude của cô ở trong tay người
khác cô cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đúng lúc Thiên Hạ định ngồi
xuống đất nghỉ ngơi một chút thì sau lưng vang lên tiếng cười ghê sợ:
“Tôi bảo cô dọn dẹp phòng cho tôi nhưng cô chỉ thêm phiền phức thôi”.
Thiên Hạ thở dài rồi đóng hay ngăn kéo lại. Cô đứng dậy và nhìn thẳng vào Khai Nguyên, ánh mắt đầy kiên cường.
“Tôi đã nói rồi, dọn dẹp không sạch thì sẽ bị trừng phạt”. Lục Khai Nguyên
tươi cười rồi ngồi xuống tấm ghế sofa da hổ và châm thuốc.
“Bây giờ tôi là người giúp việc ở nhà anh, tôi đã ký hợp đồng bảo hiểm của pháp luật, anh dám liều thử xem”.
“Cô suy nghĩ hộ tôi chu đáo quá nhỉ?” Lục Khai Nguyên cười châm biếm, nhả
hơi thuốc xong và nói tiếp: “Ngôn Thiên Hạ, cô nói xem hôm nay chúng ta
nên chơi trò chơi gì được nhỉ”?
Cảnh tượng suýt nữa bị anh ta bóp chết lại hiện lên trước mắt, Thiên Hạ cảm thấy da đầu mình tê liệt dần, hôm nay cô đang ở nhà người ta, họ là dao còn cô là thịt cá!
“Nếu như cô sợ thì tôi sẽ bịt mắt cô lại vậy!” Khai Nguyên cười đắc ý hơn,
anh nghiến điếu thuốc trong miệng rồi tháo cà vạt và tiến về phía cô.
Ngôn Thiên Hạ hắng giọng: “Anh muốn chơi thì tìm người khác mà chơi, biến
thái!”. Thuận tay cô cầm ngay cái gạt tàn bên cạnh và ném về phía Khai
Nguyên, anh ta nhanh chân tránh được, anh ta khoái chí cười to hơn. Hai
người bắt đầu đánh nhau, Lục Khai Nguyên túm được hai tay Thiên Hạ,
Thiên Hạ định đá vào bụng anh ta nhưng không thành mà còn bị anh ta dồn
vào tường. Anh ta dùng cà vạt bịt mắt Thiên Hạ lại. Thiên Hạ cỗ gắng
giãy giụa và lắc đầu, cô hét lên: “Đồ điên, cút đi!”.
Đấu với loại người tinh thần bất bình thường này cô thua là cái chắc!
Đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, chìa khóa phòng Lục Khai Nguyên
vẫn cắm bên ngoài! Bên ngoài là tiếng của Ký Hy: “Anh cả, em có thể vào
được không?”
Lục Khai Nguyên lườm Thiên Hạ một cái rồi mới buông
cô ra, anh đi lại ghế số pha, trong nháy mắt ánh mắt mắt đã lấy lại vẻ
tự nhiên bình thường và nói: “Vào đi”.
Thiên Hạ nhanh chóng gỡ cà vạt ra đúng lúc Ký Hy bước vào, thấy Thiên Hạ ở đó anh cười và nói:
“Phòng tôi cũng hơi bừa bộn, phiền cô qua dọn cho tôi chút!”.
Thiên Hạ lập tức trả lời ngay: “Được, tôi qua giờ đây”. Nói xong cô đi về phía Ký Hy.
“Tôi đã nói cô có thể đi sao?” Lục Khai Nguyên có thân phận thế nào ai cũng
biết, cô hiện đang là người giúp việc của họ. Cô dừng chân lại và cố
gắng nén sự tức giận.
“Nếu như tôi còn phát hiện ra chuyện như ngày hôm nay thì cô không may mắn như thế đâu”.
Thiên Hạ không trả lời mà đi cùng Ký Hy ra ngoài hành lang ngay.
“Cậu hai, cảm ơn anh”. Nếu không có Ký Hy thì hôm nay cô không biết phải đối phó thế nào với tên điên Khai Nguyên kia. Chẳng có đạo lý gì để nói,
cũng chẳng có thân phận gì, không có quyền lợi gì để mà uy hiếp, bạo lực chính là cách duy nhất để giải quyết mọi vấn đề.
“Tôi đi dọn dẹp phòng cho anh ngay đây”. Thiên Hạ đang định đi dọn phòng thì Ký Hy liền kéo tay cô lại và nói: “Không cần cô dọn phòng, tôi chỉ nói đùa thế
thôi”.
Phải chăng là Ký Hy nghe được tiếng kêu của cô từ ngoài cửa sổ nên mới có ý vào cứu cô?
Thiên Hạ trong lòng có chút cảm kích nên ậm ừ gật đầu: “Vậy… tôi phải xuống
núi mua đồ đây. Quản gia đã đưa danh sách mua đồ cho tôi rồi. Chào cậu
hai tôi đi”.
“Cô xuống núi thế nào?”
“Đương nhiên là đi bộ xuống núi”. Thiên Hạ cười, bây giờ cô đâu phải là tiểu thư ngàn vàng
chứ, mà là người hầu của nhà họ Lục, lẽ nào còn có xe riêng đưa đón?
“Vậy để tôi đưa cô đi, đằng nào cũng tiện đường”. Không ngờ có người chủ động làm lái xe cho cô.
Xe dừng, Thiên Hạ chào tạm biệt xong và chuẩn bị xuống xe thì Ký Hy nói:
“Đằng nào cũng còn thời gian, để tôi đi cùng cô. Siêu thị này lớn lắm, e rằng cô sẽ chóng mặt với nó đấy!”
Hai người cùng vào siêu thị,
Thiên Hạ tay cầm tờ danh sách còn Ký Hy đẩy xe, vừa đẩy vừa giới thiệu
các gian hàng cho cô. Anh và Lục Khai Nguyên hoàn toàn khác nhau, Ký Hy
luôn mang lại cho người khác cảm giác ấm áp và gần gũi. Có điều Thiên Hạ cũng biết con người này đâu phải là người tầm thường nếu không thì làm
sao dám đấu lại với Lục Khai Nguyên chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT