Những ngày hè, ánh nắng xuyên qua cửa kính và đọng lại trên chiếc bàn gỗ tử đằng, ánh sáng lấp ló khắp nơi.
Phòng âm nhạc cung điện Đan Mạch, trên má Kelly dặm phấn hồng để che đi vết
thâm. Trong tay cầm một cây đàn violon, trên từng dây đàn cô đã bôi
hương thơm nhẹ, sau đó cô kê đàn lên vai và bắt đầu kéo.
Tiếng
đàn vang lên sau một nhịp và dừng lại, Kelly lừ mắt nhìn Thiên Hạ đang
đứng trong góc, giọng lạnh lùng nói: “Cô đứng đơ người ra đấy làm gì,
còn không mau phối nhạc với tôi?”
“Vâng”. Thiên Hạ hơi giật mình
và đến ngay, cô ngồi xuống bên đàn, bắt đầu gảy khúc nhạc cao vút và hoa lệ, cùng phối hợp với nhịp nhạc của Kelly.
Không lâu sau bên cửa sổ vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.
Đằng sau nữ vương là một đám người hầu, họ đi qua phòng âm nhạc. Đúng như
Kelly đã tính toán, mỗi ngày vào tầm giờ này nữ vương đều đi qua đây.
Kelly cười, kết thúc một khúc nhạc và giành được tràng pháo tay tán
thưởng của nữ vương.
“Nữ vương bệ hạ”. Kelly bỏ đàn xuống, nũng nịu đến bên nữ vương: “Kelly có việc muốn cầu xin người, không biết có được không?”
“Cái con quỷ nhỏ này, lại muốn gì nữa đây?” Nữ vương luôn giữ điệu bộ vô
cùng quý phái nhưng nụ cười của bà lại vô cùng hiền từ và ấm áp.
“Kelly thích Khưu Lạc, Khưu Lạc là người tặng viên Ánh Trăng ấy, cầu xin bệ hạ chỉ hôn, được không?”
“Anh ấy…….” Nữ vương suy nghĩ một hồi: “Ta suy nghĩ xong sẽ trả lời con”.
“Vâng, con biết là bệ hạ tốt với con nhất mà”. Nói xong cô bé cười và làm nũng với nữ vương.
Sau khi nữ vương rời khỏi đó Kelly vui vẻ đến lấy đàn và nhìn thấy Thiên Hạ đứng im lặng bên cạnh, đang vui vẻ nên cô hỏi: “Ê, chị nói xem nữ vương bệ hạ sẽ tác thành chuyện hôn nhân này chứ?”
“Tôi không biết”. Thiên Hạ lạnh lùng đáp rồi im lặng.
“Nếu như thực sự được tác thành thì nhất định tôi sẽ rất hạnh phúc, rất vui vẻ”. Gương mặt cô gái mười tám tuổi cười thích thú.
“Cô sẽ không hạnh phúc đâu”. Thiên Hạ đóng hộp đàn lại.
“Hả, cái gì?” Đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh cô cảm thấy rất bất ngờ.
Thiên Hạ cười nhạt với Kelly rồi cúi người chào và rời khỏi nơi đây. Kelly gọi cô quay lại nhưng cô không để ý đến cô bé.
Kelly vô cùng tức giận, cô muốn đuổi theo người chơi đàn vô lễ kia nhưng lúc
ấy cô mới phát hiện ra Thiên Hạ giống như một linh hồn, thoắt cái đã
không thấy đâu cả. Cô bực tức đi ra xe riêng, muốn rời xa cung điện càng sớm càng tốt, vô tình lại gặp Sophie và Anna.
“Có chuyện gì không?” Đối với hai cô bạn này thì không cần phải khách khí.
“Khưu Lạc đợi cậu ở vườn hoa, anh ấy bảo bọn tớ đi gọi cậu”. Sophie đáp.
“Ồ, chúng ta đi thôi”. Ba người cùng tới vườn hoa trong cung điện lấp ló
sau những tán cây cao. Càng đi vào sâu càng tối. Kelly tức giận nói:
“Sao thế, sao mãi không thấy Khưu Lạc?”
“Bởi vì Khưu Lạc vốn không ở trong vườn hoa”. Anna quay người cười nhạt.
“Vậy hai cậu dẫn tớ đến đây làm gì? Ăn no rồi không có việc làm à?”
“Kelly, bao năm nay cậu cảm thấy rất thoải mái đúng không?” Sophie đột nhiên
đẩy Kelly một cái, lưng cô chạm vào gốc cây, Anna cũng tiến lên, hai
người cùng ấn cô xuống.
“Cậu đang nói gì thế Sophie?”
“Bởi vì cha cậu là công tước đệ nhất, cha chúng tớ chỉ là công tước đệ nhị.
Cậu nói gì chúng tớ cũng không dám phản bác, cậu nói giận chúng tớ chỉ
biết nhẫn nhịn! Cái đó cũng chẳng sao, ai bảo cậu xuất thân cao hơn bọn
tớ, bọn tớ nhịn là đúng rồi”. Anna nói xong, Sophie tiếp lời: “Nhưng
tình yêu thì nên công bằng! Rõ ràng mọi người cùng quen với Khưu Lạc,
hôm sinh nhật công chúa một mình cậu lại lén lút đi gặp anh ấy, còn uống giả say ngả vào lòng anh ấy. Cậu cho rằng khi ở trong xe chúng tớ không biết cậu giả vờ say sao? Tôi thật muốn… đạp đứa con gái xấu xa như cậu
ra khỏi xe”.
“Hai người điên à? Hai người rõ ràng là đang ghen tị! Ghen tị xuất thân của tôi cao quý hơn, ghen tị vì Khưu Lạc thích tôi…”.
“Được, vậy thì cứ coi là đố kỵ đi, cho cậu nếm mùi đau khổ xem thế nào?” Sophie cười nhạt và nói.
“Kelly, tớ nhớ là cậu kéo violon không tồi đâu nhỉ?” Anna cười hiểm độc rồi lấy trong túi ra một mảnh thủy tinh sắc nhọn…
“Đừng mà…” Kelly kêu lên sợ hãi, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô thấy sợ hãi, cô gào lên tuyệt vọng: “Khưu Lạc”.
Nhưng dù cô có kêu rát cổ thì Khưu Lạc đang trong cung điện cũng không nghe thấy được.
Công chúa Isabella học bài xong, cô chào giáo viên và bước ra khỏi phòng học. Ánh mắt cô lướt về phía Khưu Lạc đang đứng.
“Xin chào công chúa điện hạ”. Khưu Lạc thân thiện chào hỏi công chúa, chẳng còn nghi ngờ gì cả, anh đang chờ cô ấy.
“Ừ” Công chúa trả lời lạnh nhạt, cô không nhìn anh mà cứ thế bước qua mặt anh, nhưng cánh tay cô đã bị chàng trai kéo lại.
“Lẽ nào anh không biết nếu như chạm vào người của cung điện khi không được
phép là một việc vô cùng thất lễ sao?” Giọng nói lạnh lùng của cô vang
lên, khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài dịu dàng xinh đẹp.
Khưu Lạc cười nhẹ và nói: “Isabella, anh với em làm một cuộc giao dịch, thế nào?”
Ba hôm sau, trong cung điện lan truyền một tin động trời, công chúa
Isabella cầu xin nữ vương gả cô cho thương nhân đá quý Khưu Lạc.
Ngày hôm sau, ông Anders lên tiếng thừa nhận Khưu Lạc là con riêng của mình
trong hội nghị người thân hoàng tộc, lên tiếng anh có trong người huyết
thống của hoàng gia.
Cách một ngày nữa, nữ vương bệ hạ hạ lệnh cuối tháng sáu sẽ chuẩn bị hôn lễ linh đình cho hai người.
Tất cả mọi chuyện giống như một trận sóng kinh thiên động địa, quét qua mỗi góc nhỏ trong cung điện.
“Chúc mừng anh đã khôi phục được thân phận”. Dưới bóng nguyệt quế lan rộng
những tán lá, mùi thơm thoảng nhẹ dưới ánh trăng, Thiên Hạ cười với Khưu Lạc và nói tiếp: “Cũng chúc mừng anh sắp lấy được công chúa cao quý, lá ngọc cành vàng”.
“Không cần khách khí, chào mừng em đến uống rượu hỉ của anh”.
“Rượu hỉ?” Nụ cười của Thiên Hạ như có thêm nỗi đau, khắc khoải, thấy phía
sau anh có người đi đến nên cô nói: “Anh nên giải quyết xong rắc rối đi
đã” nói xong cô quay lưng bước đi.
Kelly đến trước mặt Khưu Lạc, hai mắt ầng ậc nước, tay phải quấn chặt vải và băng keo, cả người tiều tụy xác xơ.
“Khưu Lạc…” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, nước mắt lại chảy xuống như mưa.
“Sao thế, Kelly?” Khưu Lạc uể oải dựa người vào thân cây khô, mùi hương của hoa cỏ bay nhẹ quanh anh.
“Bọn họ nói, anh là anh trai em… đều là nói dối em phải không anh? Không bao giờ như thế, Khưu Lạc anh nói cho em biết đi, là cha cố tình nói như
thế để em từ bỏ ý định”.
Khưu Lạc khẽ cười, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, chẳng hề có chút ấm áp.
“Khưu Lạc…” Kelly tiếp tục khóc lóc thảm thiết: “Sophie và Anna thật quá
đáng, họ dùng thủy tinh đâm vào tay em. Sau này em không chơi violon
được nữa rồi… không bao giờ chơi được nữa rồi…” Cô bé đau đớn và bắt đầu khóc to hơn, nước mắt giàn giụa trên má.
“Đáng thương quá!” Khưu Lạc nói thờ ơ.
“Khưu Lạc, không phải anh sẽ lấy công chúa thật đấy chứ? Anh đã từng nói em
là một người đặc biệt mà”. Cô nhìn Khưu Lạc tràn đầy hy vọng, dường như
cô muốn nắm giữ lại cơ hội cuối cùng. Còn anh, lại đập tan hoàn toàn hy
vọng ấy: “Không, đương nhiên là anh sẽ lấy công chúa. Em rất đặc biệt,
em là em gái duy nhất trên đời này của anh”. Anh cười, nụ cười vô cùng
tàn nhẫn.
“Anh… anh đã biết chuyện này từ sớm sao?” Tất cả là sự thật sao? Tại sao lại lừa gạt em?”
Kelly gào lên, cô hoàn toàn không khống chế được tình cảm của mình nữa: “Tại
sao anh lại làm tổn thương em như thế? Thấy em đau anh vui lắm sao?”
“Đúng thế, anh làm tổn thương em”, anh thừa nhận sự thực này rồi cười và nói: “Vì thế người đau không phải anh”.
Còn anh, ngay cả cảm giác đau như thế nào anh cũng không cảm nhận được nữa.
Từ đó về sau Khưu Lạc không còn thấy Kelly vào cung nữa. Sophie và Anna
cũng rất ít khi vào cung. Nhưng trong hội nghị hoàng thân hai nhà thường xuyên tranh cãi, bất luận chuyện to hay chuyện nhỏ. Còn những chuyện
này đều là do Khưu Lạc nghe được, cho dù anh là con của Anders nhưng vẫn không được phép tham gia hội nghị hoàng than này.
Anh cũng chẳng có hứng thú để tham gia, anh chỉ chuyên tâm bên cạnh công chúa mà thôi.
Trong cung điện, thường xuyên thấy bóng Khưu Lạc và công chúa Isabella dắt tay nhau đi dạo.
Đôi nam nữ đẹp tựa thần tiên này sánh bước dưới ánh chiều tà, cảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Giờ học cưỡi ngựa, hai người cùng cưỡi chung một con, công chúa nhẹ nhàng nép vào lòng anh, cùng anh thì thầm những lời yêu.
Sau bữa tối, hai người cùng đi dạo trong vườn hoa, ánh trăng vương đầy trên vai.
Công chúa Isabella còn đặc biệt học tiếng Hán từ Khưu Lạc nữa, mỗi ngày đều chăm chỉ học hành đến tận khuya…
Vì thế mọi người đều nói công chúa đã thay đổi, không còn kiêu ngạo, không còn khó gần nữa mà trở nên thân thiện hơn, khi nhìn Khưu Lạc ánh mắt cô tràn đầy hạnh phúc.
Vì thế tất cả mọi người đều được chứng kiến câu chuyện tình yêu cổ tích thời hiện đại này được diễn ra trong cung điện.
Nhưng những gì mà đàn ông theo đuổi, là phú quý, địa vị, gái đẹp… thì Khưu
Lạc dường như đều có được trong tay, một bước lên trời, khiến người ta
ngưỡng mộ.
Cách hôn lễ chỉ còn mười ngày.
Ngày 20 tháng 6, cũng là sinh nhật của Thiên Hạ, nhưng hôm đó chẳng có gì khác biệt với
mọi ngày cả, Thiên Hạ ngồi trước đàn, mười ngón tay như bay lượn trên
những phím đen trắng, cô chìm đắm trong tiếng nhạc.
Không biết là cô đã đàn bao lâu nhưng mười ngón tay đã mỏi rã rời, bắt đầu run run,
cô đóng đàn lại và rời khỏi phòng âm nhạc, ánh trăng rơi đầy trên vai,
cô đi đến tán cây nguyệt quế.
“Biết ngay sẽ đợi được chị ở đây”. Là tiếng của một cô gái.
Thiên Hạ quay người và thấy một cô gái chơi đàn khác đang hấp háy mắt nhìn
cô, trên tay đưa một món quà cho cô: “Đây là món quà được gửi đến cung
điện, cần chị ký tên. Em nghĩ rằng chị cần dùng nó nên mang ngay đến đây cho chị”.
“Cảm ơn em”. Thiên Hạ cười.
“Có vất vả gì đâu, em đi đây. Chị nhớ tắt đèn trước khi về nhé!” Nói xong cô gái vẫy tay tạm biệt và rời đi.
Thiên Hạ ngồi luôn dưới gốc cây nguyệt quế, từng cánh hoa trắng nhỏ rụng đầy
mặt đất. Cô nhẹ nhàng mở gói quà, đó là một chiếc hộp âm nhạc rất đẹp,
vỏ bên ngoài được làm rất tinh xảo. Thiên Hạ ấn nút và mở nó ra, bên
trong có một nàng tiên cá nhỏ đang xoay người theo điệu nhạc.
Trong hộp còn mẩu giấy nhỏ ghi một dòng chữ tiếng Anh.
Happy birthday.
Chou
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Thiên Hạ vội đóng hộp lại và nhìn thấy Khưu Lạc bước ra từ phía sau gốc cây nguyệt quế.
“Ô, Ngôn Thiên Hạ, nhìn thái độ của em chắc lại bị Châu Cẩn Du làm cho cảm động rồi hả?”
“Ồ, Khưu Lạc, nhìn thái độ của anh chắc là đang ghen chăng?” Nói thật lòng, cô thực sự cảm động, đặc biệt là khi một mình ở một nơi xa lạ, ít nhất
vẫn còn một người quan tâm đến mình.
Không giống như con người đang đứng trước mặt mình, người thì gần nhưng trái tim thì xa xôi.
“Thế nào được nhỉ? Xem ra quà của anh không cần phải tặng nữa rồi”. Khưu Lạc tỏ thái độ vô cùng bi ai.
“Hai tay anh trống rỗng thế kia làm gì có quà chứ? Hơn nữa anh có dám tặng không? Không sợ bị bắt gặp rồi hủy hôn lễ à?”
“Lẽ nào quà phải cầm trong tay sao?” Khưu Lạc cười đầy khiêu khích, anh đi
đến trước mặt cô và nói: “Ngôn Thiên Hạ, sinh nhật vui vẻ! Bây giờ em
nhắm mắt lại để nhận quà của anh”.
Nụ cười hiện lên trong đôi mắt màu xanh ấy, long lanh và xa xôi như những vì sao. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy đã từng soi bóng bao nhiêu thiếu nữ khác?
Thiên Hạ cố
tình mở mắt. Khưu Lạc chán nản cười và nói: “Thật không biết cái gì, hôn thì phải nhắm mắt chứ”. Nói xong tay trái anh che mắt cô, mùi hương từ
tay áo anh bay sộc vào mũi cô.
Trong chớp mắt đôi môi của cô đã được phủ kín bằng nụ hôn.
Trong chớp mắt nữa, chiếc hộp âm nhạc trong tay cô bị người khác cướp mất, cô chỉ nghe thấy bịch một tiếng, chắc nó đã bị người ta ném ra một khoảng
xa.
Thiên Hạ gạt cánh tay Khưu Lạc đang bịt mắt cô ra, cô tức giận hỏi: “Tại sao anh lại ném quà của em đi?”
“Bởi vì anh không thích nó”.
“Đó đâu phải của anh tặng”.
Một nụ hôn là cái gì chứ, xét cho cùng anh ấy cũng đâu có dám tặng quà cô, sợ công chúa phát hiện, sợ bị hoàng cung tống cổ.
Thiên Hạ chạy lại nhặt chiếc hộp nhạc, cô ôm nó trong lòng rồi lướt ánh mắt
sắc lẹm qua chỗ Khưu Lạc: “Anh có sự lựa chọn của anh, vậy thì em cũng
nên có quyền lựa chọn của em chứ?”
Có lựa chọn và có quyền lựa chọn,
thật sự khác xa nhau. Thiên Hạ nhếch mép cười khẩy, đối với anh mà nói
thì đó là nụ cười châm biếm.
“Được. Vậy thì chúng ta nên tôn
trọng sự lựa chọn của nhau đi”. Trong mắt anh toát lên sự tức giận, anh
bực bội quay người bước đi. Thiên Hạ nhìn anh bước đi, rồi thấy đột
nhiên anh đút tay vào túi và lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ, anh
ném nó vào bụi cỏ ven đường nhẹ nhàng giống như ánh sao băng vụt qua.
Cô đột nhiên cười như một đứa trẻ ngốc nghếch, Khưu Lạc chắc giận cô lắm đây?
Trò chơi vẫn đang tiếp tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT