Sáng sớm hôm sau, Duẫn Vị bị mấy cuộc gọi liên hoàn của Hàn Tiêu đánh thức, tối hôm qua uống không ít, về nhà lại bị Lâm An Bắc đeo bám nhõng nhẽo một hồi làm cô khó chịu cau mày rồi lật người ngủ tiếp.
Duẫn Vị vội vàng tắt điện thoại, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, chân trần lén đi ra ngoài ban công. Cẩn thận kéo cửa sổ sát đất xuống, ra phía ngoài cùng ban công, Duẫn Vị mới mở điện thoại gọi lại.
Không biết Hàn Tiêu đang ở đâu, âm thanh xung quanh nghe rất ồn ào, còn có tiếng khóc của con nít và tiếng đài radio không biết tên đang nói gì đó, "Anh đang ở đâu vậy?"
"Sân bay." Giọng Hàn Tiêu rõ ràng đang khó chịu, trong tay còn đang bế đứa bé vẫn còn nhỏ, nhìn miệng bé con gian nan hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhắm hai mắt khóc nức nở, anh vừa đau lòng vừa phiền não, nếu để anh bắt được người phụ nữ kia, anh không lột da cô ta ra thì tên anh không phải Hàn Tiêu nữa.
Duẫn Vị nhớ Hàn Tiêu về Mỹ cũng được hai ba tháng rồi, mà trước khi trở về cũng không báo một tiếng, Hàn Địch cũng đang ở thành phố A, nhưng ngày hôm qua không nghe anh nhắc đến, thật không giống tác phong của Hàn Tiêu chút nào.
Hàn thiếu gia đi đến đâu mà không nói một tiếng để chuẩn bị nghi thức nghênh đón anh ta chứ, không có thì làm sao mà anh sẽ ngoan ngoãn trở về, lần này quá khác thường, thật là quỷ dị.
"Một mình anh?"
"Không phải." Duẫn Vị có cảm giác quả nhiên là vậy, tâm tình cũng khá hơn trong nháy mắt, chỉ cần thân thể không xảy ra vấn đề gì, chẳng có tình huống ẩn giấu khó nói nào làm anh phiền muộn được, vốn dĩ Hàn thiếu gia không cần ai phải lo lắng, lập tức cô cũng có tâm tình nói đùa với anh.
"Ơ, lần này Hàn thiếu lại dẫn theo tiểu mỹ nữ nào ngao du bốn biển vậy, có cần tiểu nhân lánh đi không?"
"Lánh cái đầu cô, lái xe lăn đến đây nhanh một chút, Hàn Địch nói đến đón tôi, đợi đã nửa tiếng cũng không thấy bóng dáng, tới đây chúng ta tịch biên gia sản đi."
"Anh có tay có chân không tự mình lái được à?"
"Tay tôi bận rồi."
Tay bận là khái niệm gì chứ? Duẫn Vị cảm thấy khinh bỉ chính mình, dù nói thế nào Hàn Tiêu cũng là bạn tốt nhất của cô, nhìn Lâm An Bắc đang ngủ say, để lại mảnh giấy viết cho anh, cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa nhanh như mèo.
Lần trước cô mới thay bằng lái mới, với tốc độ như rùa bò, đến được sân bay đã là chuyện của một giờ sau, Hàn Tiêu sầm mặt, khó chịu lên xe, ngay cả cơ hội để Duẫn Vị nói xin lỗi cũng không cho.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe ."
"Chẳng lẽ không phải bởi vì kỹ thuật của cô quá kém sao?" Hàn Tiêu liếc mắt nói một câu không chút phong độ, lướt qua Duẫn Vị, kéo cửa phía sau ra ngồi vào.
Bất đắc dĩ nhún vai một cái, Duẫn Vị vòng qua đầu xe, sau khi thắt chặt dây an toàn quay đầu lại nhìn Hàn Tiêu, rốt cuộc mới nhận ra có gì đó không đúng.
"Đây chính là tiểu mỹ nữ mà anh nói đó à? Đúng là nhỏ thật, chẳng lẽ anh định chơi cái trò gọi là ‘nuôi lớn rồi chơi’ à?"
Hàn Tiêu cứng ngắc ôm đứa bé chưa đến một tuổi trong tay, hai hàng lông mày anh tuấn nhíu chặt chưa hề giãn ra, đứa bé trong lòng khóc mệt rồi, bây giờ đã ngủ thiếp đi, nhưng Hàn Tiêu động một chút, con bé đã muốn tỉnh lại, cho nên anh nhất nhất một tư thế không dám động, sợ quấy rầy đến tiểu tổ tông.
Liếc nhìn nét mặt trêu tức của bạn tốt, Hàn Tiêu thật có cảm giác đã chọn lầm bạn, thế nhưng hai tay đều bận, nếu không chắc chắn đã giáng xuống ót cô một cái bốp rồi.
"Dẹp cái ý nghĩ xấu xa đó của cô đi, xin trân trọng giới thiệu cho cô biết, đây là con gái tôi, Hàn Tiểu Bạch."
"Khụ khụ, con gái anh?" Duẫn Vị suýt chút nữa bị sặc nước miếng, Hàn Tiêu bình thường mặc dù bông đùa, nhưng không đến mức đó, tại sao bây giờ lòi ra đứa con gái, chẳng lẽ là…
"Là cô gái lần trước? Không phải nói là lừa anh sao?"
Duẫn Vị nhớ lúc vẫn còn ở Mĩ, Hàn Tiêu có một đoạn thời gian qua lại với một cô bé lưu học sinh người Hồng Kông, sau lại nghe nói cô gái kia mang thai, nhưng sau một khoảng thời gian Hàn Tiêu cũng không có gì khác thường, trong nhà cũng không còn nghe ngọn gió nào thổi cỏ động, hỏi kỹ mới biết, là cô gái kia giở trò đùa dai hù dọa Hàn Tiêu, sau khi kết thúc quá trình du học một thời gian, cô bé kia cũng đã trở về Hồng Kông.
"Con mẹ nó cô đừng nhắc cô ta với tôi nữa, bây giờ chở tôi tới chỗ của Hàn Địch, tôi tìm anh ta có việc gấp."
Nhìn Hàn Tiêu nóng nảy, Duẫn Vị cũng không biết anh có chuyện gì, không thể làm gì khác ngoài tạm thời nuốt xuống những nghi vấn kia, tìm Hàn Địch trước rồi nói sau.
Nhà của Hàn Địch nằm tại trung tâm thành phố nên rất dễ tìm, nhưng đây là lần đầu tiên Duẫn Vị đến đây, mặc dù cô sợ Hàn Địch, nhưng vì có Hàn Tiêu ở đây, cho nên cô không thấy sợ Hàn Địch lắm, lại nói anh ta cũng đã có con, không thể nào vẫn nhàm chán như vậy đi trêu chọc cô.
Duẫn Vị nhấn chuông cửa nửa ngày trời vẫn không thấy ai lên tiếng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hàn Tiêu, nghi ngờ hỏi, "Không phải là không có ai ở nhà chứ?"
"Sớm như vậy chắc chắn có ở nhà, nhấn lần nữa."
Duẫn Vị nhìn ánh mắt chắc chắn như vậy của Hàn Tiêu, bỗng dưng cũng thấy tin anh, tiếp tục kiên trì không ngừng nhấn chuông. Đúng lúc Duẫn Vị nghĩ rằng có phải nhầm nhà rồi không thì rốt cuộc cửa được mở ra.
Sắc mặt Hàn Địch không tốt tựa vào cánh cửa, có chút hứng thú nhìn hai người trước cửa, bên cạnh chân anh ta chính là công chúa nhỏ đáng yêu mới gặp tối hôm qua đang ngước mắt nhìn, cô bé ôm chân Hàn Địch, vẻ mặt mong đợi được khen ngợi nhìn Hàn Tiêu, "Chú ơi, là Ly Yên đi gọi ba mở cửa đó, một mình Ly Yên mở không được."
Nếu là vì đang ngủ nên Hàn Địch không ra mở cửa, vậy nếu Hàn Ly Yên cũng không còn thức, vậy chẳng phải hai người họ phải đứng đến sáng luôn sao?
Hiển nhiên Hàn Tiêu không rảnh mà quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp bế Hàn Tiểu Bạch đi vào phòng khách, lúc đi ra rốt cuộc cũng thở phào, nét mặt như trút được gánh nặng.
"Tay tôi tê rần luôn rồi, Ly Yên tới đây chú xem xem có lớn thêm chút nào không."
Trừ ba mẹ ra, người mà Hàn Ly Yên thích nhất chính là người chú này, nghe giọng Hàn Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cả lên, thế nhưng không vọt thẳng qua, mà bước đi khoan thai, rất thục nữ đi đến trước mặt Hàn Tiêu, bò vào ngồi gọn trong lòng anh, nhỏ giọng tranh công, "Chú ơi, Ly Yên rất muốn đi gặp chú, nhưng Ly Yên ngủ quên, phạt Ly Yên chơi với chú có được không?"
"Ừ, Ly Yên của chúng ta ngoan nhất, so với ba nó thì có lương tâm hơn nhiều."
Đứa bé mới ba tuổi nghe không hiểu từ ngữ sâu xa như vậy, ngoẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu được, hai mắt sáng lên nhìn Hàn Tiêu, thật giống như ở trong lòng của bé, chú như một vị thần không gì sánh được, "Lương tâm là gì vậy chú? Có thể ăn không?"
"Có thể chứ, bởi vì lương tâm ba con bị chó ăn hết rồi, cho nên ba con không có lương tâm, Ly Yên của chúng ta cần phải bảo vệ tốt lương tâm của mình, không thể để cho chó đến gần biết không?"
Duẫn Vị nhàm chán ngồi một bên nghe Hàn Tiêu nói bừanhạo báng Hàn Địch, mà Hàn Địch lại chẳng thèm quan tâm, anh ta rót cho Duẫn Vị ly nước trái cây, sau đó ngồi một bên nhắm ắt nghỉ ngơi, dáng vẻ kiệt sức quá độ.
Không biết Hàn Ly Yên nói với Hàn Tiêu cái gì, tiểu cô nương giùng giằng từ trên đùi Hàn Tiêu xuống, chạy thùm thụp vào phòng, Hàn Địch chưa kịp ngăn lại, chỉ nghe thấy từ căn phòng mở toang cửa vọng ra tiếng thét chói tai của Thân Kính.
Hàn Địch che hai mắt, cam chịu đứng dậy nói một câu, "Thật xin lỗi, tôi vào xem một chút." Sau đó cũng biến mất.
Hai người Duẫn Vị và Hàn Tiêu đồng thời nhìn nhau, sau đó ăn ý cười ha ha, giống như có thể tưởng tượng bên trong đang xảy ra chuyện gì. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Hàn Ly Yên đã bị Hàn Địch xách cổ áo ném ra khỏi phòng ngủ, tiểu cô nương đáng thương dùng chân đá đá cửa phòng, vẫn chưa hết giận chạy đến trước mặt Hàn Tiêu tố cáo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT