Buổi tối khi Đường Kình Vũ tan việc về nhà, toàn bộ căn nhà yên tĩnh, Lâm An Hiểu và Đường Tiểu Quai đều không trông thấy bóng dáng.
Những người này đi đâu cả rồi?
Buông gói hàng trong tay mới mang về từ chỗ người gác cổng, Đường Kình Vũ cầm điện thoại bàn cạnh sô fa lên gọi cho vợ, nhưng tiếng chuông lại đang vanglên trong phòng ngủ.
Đường Kình Vũ đẩy cửa phòng ra, trong căn phòng mờ tối, trên giường lớn nhô lên một cái sườn núi nhỏ.
Tâm Đường Kình Vũ khẽ lay động, tiện tay nới lỏng cà vạt, ném tây trang trên mặt thảm, tung người một cái đè lên trên sườn núi nhỏ, lời tâm tình trong miệng anh còn chưa kịp nói ra, đột nhiên, gian phòng òa lên tiếng khóc kinh người.
Đây là? Đường Tiểu Quai?
Đường Kình Vũ vội vàng đứng dậy, vạch chăn ra, Đường Tiểu Quai giống như chó con cuộn chân lại, vùi trên gối, hai tay kê dưới mặt, thân thể đang khóc run lên đến cực kì đau lòng.
Điều này làm cho Đường Kình Vũ bị dọa sợ, cũng có một chút quẫn bách, tại sao thằng bé này lại chạy đến chỗ này. Vội vàng xoay người bé lại, bạn nhỏ Đường nhắm hai mắt, nước mắt lại không chịu thua chút nào tiếp tục rơi, khóc đến tim gan Đường Kình Vũ run lên.
"Được rồi được rồi, nam tử hán đại trượng phukhóc nhè thật mất mặt, mẹ đâu?"
Đường Tiểu Quai hai tuổi vẫn còn chưa biết nhiều từ, chỉ biết khóc không ngừng, quệt toàn bộ nước mắt nước mũi trên áo sơ mi Đường Kình Vũ, mặc kệ anh dụ dỗ thế nào, vẫn cứ khóc hu hu, cũng không biết đang nói cái gì, cuối cùng ở trong ngực Đường Kình Vũ từ từ ngủ thiếp đi.
Đặt bé vào lại trong chăn, đắp kín chăn cho bé, Đường Kình Vũ vừa mới xoay người, thằng bé này lại giống khi nãy, như chó con nằm ở trong chăn, cái mông nhỏ cong lên, đôi tay kê ở dưới mặt, ngoẹo cái đầu nhỏ ngủ trông rất dễ thương.
Đường Kình Vũ vuốt trán thở dài, tư thế ngủ của thằng bé này không phải là loại ngoan cố thông thường, sửa thế nào cũng không được, bất đắc dĩ nhẹ nhàng lật người bé lại, dùng chăn bọc kỹ bé, nhìn một lát thấy bé không quẫy ra nữa, mới đi ra ngoài cửa.
Trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Lâm An Hiểu, Đường Kình Vũ đẩy cửa phòng cho trẻ ra, đập vào mắt chính là người phụ nữ yêu dấu dựa vào cạnh giường, đang ngồi trên tấm thảm trải sàn thiếp đi.
Đường Kình Vũ rón rén đi tới, bế cô lên giường, nghiêng người nằm xuống bên cạnh cô.
Giường trong phòng cho trẻ rất nhỏ, chỉ đủ cho một người ngủ, hai người thì rất chật chội, huống chi còn là đàn ông dài tay dài chân như Đường Kình Vũ, lập tức cảm thấy giường trở nên cực kì nhỏ.
Trên mặt Lâm An Hiểu vẫn còn vệt nước mắt đã khô, khóc đến đỏ hết cả chóp mũi, mắt cũng sưng một chút.
Đường Kình Vũ vỗ nhẹ lưng cô, ngửi thấy mùi thơm đặc biệt trên người anh, cô mới chậm rãi tỉnh lại.
"Đánh thức em sao?"
Lâm An Hiểu không nói gì, nhìn người đàn ông trước mắt, chưa nói gì nước mắt đã rơi, Đường Kình Vũ bị dọa sợ nhanh chóng ngồi dậy, ôm cô vào lòng dỗ dành, hôm nay là ngày gì mà tại sao lớn nhỏ đều khóc hết vậy nè?
"Bảo bối, tại sao lại khóc? Nói cho chồng nghe một chút đi."
"Đường Kình Vũ, con trai của anh, con trai của anh ức hiếp em."
"Được rồi được rồi, con cũng là con trai của em, nói anh nghe, tại sao con ức hiếp em, ngày mai anh đi trừng trị con ngay."
"Con muốn ăn cơm, em đưa cơm rồi. Muốn thịt, đưa thịt rồi. Con muốn dưa hấu, đưa dưa hấu rồi. Con muốn em ôm con ngủ, ngủ rồi. Con muốn thay quần áo, thay rồi. Con muốn đội nón đi hóng gió, đi rồi. Chính là vì không mua cho con trà sữa gì kia, con đòi chết không muốn sống nữa. Chẳng lẽ nước ép trái cây ở nhà không thơm ngon bổ dưỡng bằng quán ven đường đó sao? Hu hu chắc chắn là kiếp trước bà đây nợ con anh ba phân tiền, kiếp này đến đòi nợ, chắc chắn em chính là mụ già có số mệnh nữ giúp việc nấu cơm, con anh chờ đó cho em, ngày mai không cho nó ăn cơm nữa hu hu…”
Đường Kình Vũ xấu hổ, tại sao cô gái này cứ tung tăng chạy trên con đường ấu trĩ trẻ con không chịu quay đầu vậy chứ? Nhưng thật sự thì, anh lại yêu chết tính ngây thơ của cô, thật là một cô gái dễ thương.
Việc cấp bách trước tiên là ổn thỏa nội bộ, trong nhà cũng không có nhiều người, nếu hai vị “tổ tông” này xảy ra chiến tranh lạnh, chỉ có bản thân anh là bị đông cứng.
"Được rồi được rồi, lần này là Đường Tiểu Quai không đúng, sáng sớm ngày mai anh phạt con ngay, trả thù cho em có được không?"
"Em muốn đánh cái mông nó, còn phải phạt nó chép Tam Tự kinh, hu hu"
"Được được được, em muốn trừng phạt thế nào đều nghe theo em được rồi chứ, đừng khóc nữa."
Lâm An Hiểu thật không hổ là mẹ của Đường Tiểu Quai, quệt nước mắt nước mũi lên nửa áo sơ mi còn lại của Đường Kình Vũ, nhìn chiếc áo hôm nay mới mặc lần đầu tiên, cái áo này là do anh ăn vạ thật lâu, làm Lâm An Hiểu không còn cách nào phải mua cho anh, thế nhưng mới ngày đầu tiên thì bị hỏng nát, ngày mai bắt cô đền mới được, bằng không cô cũng không nhớ nổi ngày tháng năm nào càng không tự giác đi mua quần áo cho anh.
"Con trai của anh thật hư, hư y như anh vậy, hu hu"
"Đúng đúng đúng, lỗi của anh, anh hư nhất rồi, vợ à, áo của anh bị em làm dơ cả rồi, làm sao đây?"
"Hu hu, Đường Kình Vũ, anh không có lương tâm, chẳng lẽ em còn thua cả bộ quần áo của anh hay sao?"
"Anh không có ý này, được rồi, anh sai rồi, được chưa, đừng khóc nữa."
Lúc tắm xong đi ra, Lâm An Hiểu đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, Đường Kình Vũ cởi giày ra, leo lên giường, kéo cô ôm vào lòng, chỉ có ôm lấy cơ thể thơm ngát của cô, anh mới có thể ngủ ngon cả đêm.
Nhưng mười phút trôi qua, mệt mỏi cả ngày nhưng Đường Kình Vũ chẳng những không buồn ngủ, ngược lại tinh thần càng phấn chấn hơn, vật nào đó giữa hai chân cũng bởi vì Lâm An Hiểu mè nheo mà ngạo nghễ đứng thẳng, đang kêu gào muốn thoát khỏi trói buộc.
"Vợ à, em đừng lộn xộn."
"Nhưng chật chội quá, anh ra phòng khách ngủ đi."
"Sao có thể chia phòng ngủ được chứ, anh có một cách."
"Cái gì?"
Lâm An Hiểu e lệ nhắm chặt hai mắt, hai tay chống trên ngực Đường Kình Vũ, hai chân tách ra vòng ngang hông gầy gò của anh, mà hai tay của anh vịn tại cái hông đầy một nắm tay của cô, thân thể theo động tác của anh mà nhấp nhô lên xuống.
Lâm An Hiểu bị động vặn vẹo người, cả người đều phiếm hồng đáng yêu, trên tóc mai đã có vài giọt mô hôi trong suốt.
"A khốn kiếp, đây chính là cách mà anh nói đó hả? A chậm một chút "
Sáng sớm hôm sau, Đường Kình Vũ bị âm thanh của Lâm An Hiểu làm thức tỉnh, duỗi tay lần mò, trong ngực sớm đã không còn bóng dáng của người đẹp, thuận tay cầm áo choàng tắm bên cạnh giường lên mặc vào, đi ra khỏi phòng trẻ.
Trong phòng khách, Lâm An Hiểu ôm Đường Tiểu Quai, đưa lưng về phía anh, mà Đường Tiểu Quai vẫn rầm rì khóc suốt.
Không phải muốn trừng phạt con thật đó chứ?
Đường Kình Vũ đi tới, "Sao vậy, chuyện này là?"
"Không biết, sáng nay vừa thức dậy thì nhìn thấy, mí mắt phải của con sưng phù, làm em hoảng sợ, lấy nước lạnh thoa, bôi kem đánh răng lên cũng không ích gì."
Đường Tiểu Quai ở trong ngực Lâm An Hiểu, hai tay xoa mắt, nhất quyết không cho phép người khác đụng vào mí mắt của mình, miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm, hôn hôn, hôn hôn, Lâm An Hiểu thơm chụt con một cái, thế nhưng thằng bé lại lắc đầu, cuối cùng chỉ vào mí mắt nói: côn trùng hôn hôn.
Lâm An Hiểu nhìn Đường Kình Vũ, "Làm sao đây? Tại anh hết, tối hôm qua không để ý đến con gì cả."
Đường Kình Vũ cam chịu, dù sao mặc kệ như thế nào, cuối cùng đều là lỗi của anh là được rồi, từ khi kết hôn đến nay hình như chủ động thừa nhận sai lầm là việc anh làm tốt nhất.
Hơn nữa tối hôm qua cô gái này còn la hét muốn trừng phạt con, hôm nay giống như quên mất mối “thâm thù” tối qua, trái tim mẹ hiền thiên hạ thật đáng thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT