Trương Vĩ dẫn theo Trương Ngọc Hà đến, nhìn thấy hai người lại cùng nhau xuất hiện quả thật ngoài dự tính của mọi người, mặt mũi Quách Bân đỏ rang, lúng ta lúng túng chỉ hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.
Trương Ngọc Hà có thể đi theo Trương Vĩ tới Trung Thông môn điếm (môn điểm khác công ty, nó chỉ là văn phòng nhỏ ở 1 khu vực thôi), bản thân đã nói lên nàng đang nguyện ý muốn cho thuê cửa hàng lần nữa. Cái này chẳng khác nào tát một cái thật mạnh vào mặt hai người Vương Mẫn và Quách Bân. Vương Mẫn vẫn còn tốt, vì dù sao cũng là phụ nữ, nhưng còn Quách Bân vừa rồi cuồng ngôn như vậy, giờ có rút lại cũng không kịp.
- Ôi may quá!!!, Chị Trương đến rồi, xin mời vào trong ngồi.
Từ Minh nhìn thấy Trương Ngọc Hà theo Trương Vĩ đến, ánh mắt đầy hy vọng, khách khí nói.
- Không cần khách khí, vừa rồi tôi cùng Trương Vĩ nói chuyện một lúc, quyết định cho thuê cửa hàng lần nữa, cho nên theo cậu ấy đến chỗ của các anh xem thử một chút, không ngờ là thật đúng lúc xem trò hay.
Trương Ngọc Hà xoay mặt đối diện Trương Vĩ nói.
- Lần này tiểu tử đó phải nhận cậu làm cha nuôi rồi, hẳn là nhỏ hơn cậu đến hai tuổi!
- Ha ha, thật khiến cho chị Trương chê cười rồi.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua Quách Bân, cũng không có lòng ném đá kẻ đã té xuống giếng, cười nói.
Nghe Trương Ngọc Hà thật sự lần nữa muốn cho thuê cửa hàng, mặt Quách Bân biến từ đỏ chuyển sang tím, ôm đầu, hận không thể chui vào trong đũng quần, không nghĩ tới trong lúc nhất thời cái miệng lại hại cái thân, khiến cho bản thân trở thành con khỉ xấu xí cho người ta chê cười.
- Chị Trương, chị muốn cho thuê cửa hàng lại, vậy thật sự tốt quá! Khách hàng của chúng tôi vừa rồi có hỏi về cửa hàng đó. Chi bằng chị cho khách hàng đó thuê luôn đi.
Từ Minh cười nói.
- Được, chỉ cần giá cả thích hợp, ai thuê mà chẳng được!
Trương Ngọc Hà nói với gương mặt bình thản.
- Vậy quý cô bây giờ muốn cho thuê bao nhiêu tiền vậy?
Từ Minh hỏi.
- 98.000 NDT mỗi tháng, được chứ? Được thì thuê. Không được coi như xong.
Trương Ngọc Hà nói.
- Mộ Dung tiểu thư, cô xem 98.000 NDT/ tháng có hợp lý không?
Từ Minh xoay người nhìn Mộ Dung Huyên, hỏi.
- Có thể.
Trên mặt Mộ Dung Huyên lộ ra vẻ vui mừng. Cô nàng mấy ngày qua luôn muốn tìm một cửa hàng, cửa hàng của Trương Ngọc Hà lại có vị trí, diện tích thích hợp, hơn nữa trang thiết bị vật dụng bên trong được bảo dưỡng rất tốt, căn bản cũng không cần phải làm lại trang thiết bị vật dụng, như vậy là có thể tiết kiệm được đến hơn 20 vạn, sở dĩ bỏ ra 98.000 NDT thuê cửa hàng này nàng cũng không bị lỗ gì cả.
- Được, cô gái nhỏ này cũng nhanh nhẹn, vậy cho cô thuê đi.
Trương Ngọc Hà thấy Mộ Dung Huyên không có lằn nhằn dây dưa trả giá, trong lòng cũng sinh ra một chút thiện cảm đối với nàng, nói thẳng ra luôn.
- Vậy nếu hai vị nếu như đã gặp mặt bàn thảo xong rồi, chúng ta trực tiếp ký hợp đồng nhé?
Để tránh đêm dài lắm mộng, Từ Minh chốt luôn hợp đồng.
Nghe Từ Minh nói, Mộ Dung Huyên cùng Trương Ngọc Hà đều gật đầu, cũng không có ý kiến gì.
- Lý Lâm, cô đi đến ngăn kéo, mang hợp đồng cho thuê ra đây.
Từ Minh cao giọng nói. Việc này vốn do trợ lý làm, nhưng hôm nay là thứ bảy, trợ lý được nghỉ, cho nên Lý Lâm phải chuẩn bị thay.
- Vâng.
Lý Lâm ngẩng đầu lên, đáp một tiếng, xoay người đi về phía sau.
- Trươngtỷ , Mộ Dung tiểu thư, chúng ta vào phòng họp để bàn việc đi.
Từ Minh dẫn mọi người đi vào phòng họp ở bên trái, gọi là phòng họp nhưng thật ra chỉ là một phòng đoơn dùng cửa sổ thủy tinh ngăn cách với bên ngoài tạo thành, , ở giữa đặt một cái bàn dài, hai bên bày chừng mười cái ghế, diện tích không lớn, chỉ khoảng mười mấy mét vuông mà thôi, nhưng lại tương đối yên tĩnh, bình thường trong tiệm khi tổ chức liên hoan đều được tiến hành tại chỗ này.
Một lúc sau, Lý Lâm mang ba bản hợp đồng đi vào, chia ra đặt trước mặt Từ Minh. Mộ Dung Huyên, Trương Ngọc Hà. Hai người xem qua đều không có ý kiến phản đối gì.
Bởi vì lúc sáng khi nói chuyện cũng không mấy thoải mái, nên Mộ Dung Huyên cùng Trương Ngọc Hà đều không muốn nói chuyện nhiều, chỉ thương lượng một số chi tiết và các điều khoản thuê nhà, Trương Ngọc Hà cùng Mộ Dung Huyên đều không phải là người quá khắt khe, mọi vấn đề cứ theo quy định mà làm, vì thế quá trình ký hợp đồng cũng không quá phức tạp.Sau khi hoàn thành việc ký kết, Trương Vĩ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.Rrất nhiều hợp đồng khi chuẩn bị ký vẫn bị hủy bởi những vấn đề nhỏ phát sinh, cho nên khi hợp đồng chưa ký xong thì dù là ai cũng không có cách nào yên lòng.
- Trương Vĩ, hợp đồng được ký kết nhanh như vậy, tôi còn phải cám ơn cậu, ngày mai phải chuẩn bị cho cậu một cái bao lì xì lớn mới được.
Hoàn thành việc ký hợp đồng, Trương Vĩ đưa Trương Ngọc Hà ra ngoài, Trương Ngọc Hà cười nói.
- Chị Trương khách khí rồi, đây là việc em nên làm.
Trương Vĩ từ chối, có thể ký thành công hợp đồng này, không chỉ có thể giải quyết công việc cho hắn, còn khiến hắn lấy được 30.000 NDT, Trương Vĩ đã vô cùng thỏa mãn rồi, làm gì còn không biết xấu hổ mà đi lấy hồng bao nữa chứ.
- Cái gì mà cần hay không cần! Coi như tôi cho cậu tiền mừng tuổi trước. Quyết định vậy nha.
Trương Ngọc Hà nói. Nàng sở dĩ cấp cho Trương Vĩ hồng bao, thật ra còn có một dụng ý khác.
Trương Ngọc Hà bình thường không ở trong kinh thành, nên không thể quản lý cửa hàng, nhiều lúc cần có chủ nhà ra mặt trao đổi công việc cùng khách hàng, coi như là sớm trao tiền lương cho hắn trước, để hắn giúp trông nom cửa hàng dùm.
- Được, vậy phải cám ơn chị Trương.
Trương Vĩ cũng không từ chối nữa, khách hàng đã cho anh tiền tức là coi trọng anh. Nếu cố ý không nhận, ngược lại sẽ khiến cho khách hàng mất mặt, thậm chí trong lúc vô tình có thể gây bất hòa.
- Được, không cần tiễn tôi, cậu về đi! Trưa mai gặp ở cửa hàng.
Trương Ngọc Hà phất tay áo, cười nói.
- Vậy chị đi thong thả, ngày mai gặp.
Trương Vĩ quay đi, nhưng vẫn đưa mắt nhìn Trương Ngọc Hà cho đến khi khuất xa, mới quay người vào bên trong môn điếm.
- Trương tiên sinh, lần này việc cho thuê cửa hàng có thể thuận lợi như vậy, còn phải cám ơn anh nhiều.
Ngay lúc Trương Vĩ vừa bước vào môn điếm, Mộ Dung Huyên liền bước tới nghênh đón, ánh mắt trong veo, nhìn chằm chằm Trương Vĩ.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Huyên chủ động trò chuyện cùng Trương Vĩ, khiến cho Trương Vĩ có chút kinh ngạc.
- Mộ Dung tiểu thư là khách quý của môn điếm chúng tôi, có thể vì tiểu thư mà ra chút sức là vinh hạnh của tôi, phải là tôi cám ơn tiểu thư đã cho tôi cơ hội này mới đúng.
Trương Vĩ gật đầu cười nói.
- Trương tiên sinh đúng là rất biết nói chuyện, chả trách những chủ nhà khó như vậy vẫn có thể dễ dàng bị cậu lôi kéo quay trở lại, đúng không chứ?
Mộ Dung Huyên che miệng khẽ cười, coi như là đã báo được mối thù nhỏ đối với việc Trương Ngọc Hà trước đó trở mặt.
- Ha ha. . .
Trương Vĩ miễn cưỡng cười, cũng không tiếp lời, nói xấu sau lưng khách hàng là việc tuyệt đối không nên làm.
- Từ quản lý, các vị bằng hữu, hôm nay làm phiền mọi người rồi, tôi đi trước, ngày mai gặp.
Mộ Dung Huyên nhìn mọi người gật gật đầu, quay đi, mọi người theo sau tiễn nàng ra cửa.
- Trương Vĩ, đêm nay tiểu tử cậu phải mời khách đấy nhé, không chỉ ký được một hợp đồng lớn, còn thu được một người làm con, Lý Lâm chị đây hâm mộ em chết mất rồi.
Lý Lâm cười ha ha, vỗ vai Trương Vỹ nói.
- Đúng vậy nha! Cũng nên mời tôi ăn một bữa, xem như cảm ơn tôi chiếu cố cậu ở phòng khám sáng nay chứ!
Vương Kiến Phát cũng đứng lên, cười nói.
- Được, ăn cơm trước, sau đó hát karaoke, tôi mời.
Vừa giải quyết được nguy cơ mất việc, lại được thêm 30.000 NDT, mọi buồn bực trong lòng cũng tự nhiên tan biến, Trương Vỹ ngại gì mà không mời đồng nghiệp một bữa thịnh soạn.
Thấy thái độ Trương Vỹ như vậy, Từ Minh cũng không khỏi gật gù hài lòng, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, không phải tán thưởng vì hắn ký được hợp đồng, mà bởi vì, dù ký được hợp đồng hắn cũng không ra vẻ cao ngạo, cũng không chế nhạo Quách Bân, nên mới tán thưởng hắn.
Từ Minh túc trí đa mưu, sao có thể không nhìn ra Quách Bân, Trương Vỹ đang cạnh tranh kình chống nhau. Nhưng mà có thêm một bằng hữu thì có thêm một đường tiến thối. Làm người nên rộng rãi độ lượng một chút, chứ không được cố ý kết thù, càng không thể cứ nắm lấy sai lầm của người khác mãi không buông.
Điều quan trọng đối với người làm nghề môi giới bất động sản chính là sự đoàn kết, cùng nhau hợp tác, cùng hòa mình vào tập thể, một người dù năng lực có giỏi đến đâu đi nữa cũng không thể một mình làm tốt công việc. Chỉ có hòa mình cùng tập thể, hợp tác cùng đồng nghiệp đó mới chính là chính đạo. Còn một số người vì cạnh tranh mà tìm cách hại nhau cũng chỉ là tà đạo mà thôi.
----------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT