Ghế sô pha của phòng khách đối diện với cửa sổ sát đất to lớn, ánh nắng buổi chiều dịu dàng bao lên thành phố một màu thật đẹp, giống như khoác lên ánh vàng rực rỡ.
Cô bước đến phía trước cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp lần này một cách chậm rãi, khó có thể bình tĩnh trở lại. Nếu không phải trong bụng bỗng nhiên phát ra tiếng kêu vô cùng không hài hòa, chắc Kỷ Duy Ninh vẫn chưa hoàn hồn được, cũng không phát hiện được có người đàn ông xuất hiện phòng khách từ lúc nào.
Không biết anh vừa tới, hay đã đứng một lúc lâu. Phòng khách không lớn, nếu như anh đến đây lâu rồi, có phải biết được âm thanh vừa mới phát ra từ trong bụng của cô?
Kỷ Duy Ninh không khỏi có chút lúng túng, ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy sắc mặt anh bình tĩnh, cánh tay thả xuống tự nhiên, đầu ngón tay sạch sẽ cầm một chiếc cặp tài liệu màu đen.
Anh cầm cặp tài liệu ra hiệu cô ngồi xuống, tay còn lại cởi bỏ nút áo áo khoác tây trang, động tác cực kỳ lưu loát, cử chỉ điệu bộ không một khe hở, làm người ta cảm thấy thật ung dung tao nhã.
"Xin lỗi, lúc nãy tôi có cuộc họp." Vừa mới ngồi xuống, anh liền dùng giọng nói dịu dàng làm lời mở đầu.
Đối với sự áy náy của anh, Kỷ Duy Ninh có chút bất ngờ. Cô cho là anh sẽ giống như những ông chủ lớn kia, có thói quen để người khác cung kính nịnh nọt, chờ đợi khổ cực mấy tiếng, cũng không quan tâm đến.
Nếu đổi lại là trước đây, Kỷ Duy Ninh xem thời gian như sinh mạng, khiến cô mất không thời gian như vậy, nhất định trong lòng sẽ không thoải mái. Chỉ có điều, lúc này cô không phải là bác sĩ, cũng không ở trên bàn phẫu thuật. Thời gian có nhiều lại không thể dùng, nên tiêu tốn ở nơi nào cũng không khác biệt lắm.
"Không có việc gì." Cô hời hợt, dáng vẻ không để trong lòng.
"Về vấn đề trị liệu hồi phục, tôi nghĩ cần hợp đồng." Từ Mộ Xuyên đặt xấp tài liệu trong tay lên bàn, lấy ngón tay đẩy tới: "Cô Kỷ có thể suy nghĩ, nếu không có ý kiến, vậy chúng ta kí hợp đồng làm việc."
Kỷ Duy Ninh biết rõ, Từ Mộ Xuyên gọi cô đến là nói về vấn đề trị liệu của Diệp Tịnh, nhưng đối với hợp đồng này, anh không có đề cập trong điện thoại.
Tay cầm lấy tài liệu, cô không chút do dự mở ra. Thật ra mặc kệ nội dung hợp đồng là gì, Kỷ Duy Ninh cũng gần như không có ý kiến . Cô chỉ hy vọng có thể chữa trị tốt hai chân của Diệp Tịnh, cho dù cuối cùng không thể chữa lành, ít nhất cô đã dốc hết toàn lực, như vậy cô cũng không áy náy quá nhiều.
Xem hết hợp đồng, Kỷ Duy Ninh chần chừ mấy giây, cuối cùng khẽ cắn môi, lấy bút ra từ trong túi sách của mình ký tên, ký ở phía trên tên của mình. Hợp đồng có hai phần, cô giữ lại một phần, còn phần còn lại ở trong cặp hồ sơ, đẩy về trước mặt người đàn ông.
Cô có chút do dự, Từ Mộ Xuyên nhìn thấy tất cả, nhưng không ngăn cản cô ký tên. Đợi cô thu xếp xong, lúc này mới thong thả ung dung mở miệng.
"Ký hợp đồng này, nghĩa là cô đồng ý trong lúc trị liệu sẽ ở lại Từ gia. Cô Kỷ, cô xác định rõ chưa ?"
Từ Mộ Xuyên ngồi dựa người trên ghế sa lon, quần tây phẳng phiu không hề có nếp nhăn, bao lấy hai chân thon dài mạnh mẽ của mình. Ánh mắt không lạnh lùng giống hôm đó, nhưng vẫn bức người như cũ.
"Đúng, tôi đã xem rất rõ." Kỷ Duy Ninh mấp máy môi, trả lời dứt khoát.
Lúc nãy cô hơi do dự, cũng chính bởi vì nhìn thấy yêu cầu trong hợp đồng, trong lúc tiến hành hồi phục trị liệu cho Diệp Tịnh, cô cần thích ứng với mọi hoàn cảnh, để không ngừng hoàn thiện kế hoạch hồi phục cho Diệp Tịnh.
Trong lòng xác định, cô sẽ ở tại Từ gia cùng Diệp Tịnh trong một khoảng thời gian dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT