Noãn Tuyết ho nhẹ,
cất cao giọng nói “Nô tỳ không biết tiểu thư là người phương nào, nô tỳ
chỉ theo lệnh tiểu thư nhà mình làm việc. Tiểu thư nhà ta nói, các vị
tiểu thư ở trước mặt mọi người cãi nhau vì một nham nhân, thật sự đã làm tổn hại danh dự tiểu thư khuê các, chẳng những đánh mất thể diện các
quý phủ, còn đánh mất thể diện của nhóm quý nữ Tấn quốc. Tiểu thư phân
phó tặng mọi người ít nước sạch, để mọi người bình tĩnh một chút, đừng
khắc khẩu nữa, tránh mất đi phong phạm. Nếu các vị tiểu thư đã bình tĩnh lại, xin mời nhường đường, vì đường này đã kẹt nửa canh giờ hơn vì mọi
người rồi”
Nhóm người đứng xem ở ngã tư đã có nhiều người không
nhịn được cười, từ lúc các nàng tranh cãi ầm ĩ đã mất đi dáng vẻ khuê
các, lại còn bị tạt nước, quả thật là chật vật không nói hết.
Nữ nhân áo hồng nghe vậy xấu hổ không thôi, tiến lên hai bước chỉ vào Noãn
Tuyết nói “Tiểu thư nhà ngươi là ai mà dám hiếp đáp người như vậy?”
Minh Hữu Vũ ngăn nàng ta lại “Huyền chủ, là lỗi của chúng ta trước.” Minh
Hữu Vũ ôm quyền hướng Noãn Tuyết hành lễ “Vị cô nương này, xin hướng
tiểu thư nhà ngươi nói lời xin lỗi hộ, Minh mỗ xin phép rời đi, cũng sẽ
kêu mọi người tản ra, tránh làm tắc ngay ngã tư đường”
Noãn Tuyết hành lễ rời đi, Minh Hữu Vũ nhìn theo bóng dáng đó, nàng ta leo lên xe ngựa có thẻ bài của Thẩm phủ.
Thì ra là tiểu thư Thẩm gia.
Nữ tử áo hồng thấy Minh công tử nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, nàng ta
oán hận nói “Chẳng qua là tiểu thư An Viễn hầu phủ nho nhỏ lại dám ỷ thế hiếp người!”
Xe ngựa chậm rãi đi qua, Minh Hữu Vũ nhìn xuyên qua màn xe thấy bên trong là khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi cười rạng rỡ.
Nữ tử áo hồng cũng nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ, hận nghiến răng, hận không thể
xông lên cào mặt nàng “Thì ra là Thẩm Tĩnh Sơ nổi danh ác nữ, quả nhiên
tiếng đồn lan xa!”
Minh Hữu Vũ nhẹ nhàng nhíu mày “Huyền chủ, quần áo đã ướt rồi, chỉ sợ mất đi phong phạm, nàng vẫn là nhanh về thay quần áo đi!”
“Vũ ca ca…Ta thay quần áo xong rồi …” Nữ tử áo hồng nhẹ giọng hỏi
Minh Hữu Vũ cười nhẹ “Có gì nói sau…”
Ninh thị chính mắt nhìn thấy Noãn Tuyết chỉ huy mấy kẻ đem nước hắt lên nhóm người kia, bèn nhíu mày nhìn Thẩm Tĩnh Sơ, giọng nói không khỏi có chút nghiêm khắc “Tĩnh Sơ, ngươi sao có thể làm bậy như thế! Mẫu thân thấy
hai ngày nay ngươi đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng không nghĩ ngươi
lại dùng biện pháp như vậy, đắc tội các quý nữ trong thành! Ác danh kia
ngày mai hẳn sẽ truyền đi khắp kinh thành nữa rồi! Ngươi nói nên làm thế nào đây?”
Nàng hoàn toàn không thể ngờ Tĩnh Sơ lại dùng biện
pháp này để thông đường đi, nếu biết nàng nhất định không cho họ làm, sẽ không cho Tĩnh Sơ dùng cách giải quyết lỗ mãng như vậy. Nếu nàng còn
trẻ có lẽ tính tình cũng ương ngạnh như vậy nhưng đã trải qua nhiều
chuyện thiệt thòi, nàng cũng hiểu rõ nhẫn nại thì tốt hơn, chẳng qua là
đợi thêm một chút chứ việc gì phải chọc vào những người kia, tự làm hư
thanh danh của mình!
“Mẫu thân xin đừng lo lắng. Hôm nay các nàng ầm ỹ vây quanh Minh công tử trên đường lộ, vốn đã mất đi dáng vẻ rồi,
làm thế nào còn dám nói lại nữ nhi!” Tĩnh Sơ đoán chắc các nàng kia cho
dù trở về phủ cũng không dám nói bị hắt nước vì hôm nay trên đường tranh cãi níu kéo Minh công tử. Đương nhiên, việc này cũng khó mà giấu diếm
được.
Không phải nàng không chú trọng thanh danh của mình mà cái
danh ác nữ này, truyền ra đi quả không tốt nhưng bản thân nàng tự có
tính toán. Ít ra cái danh ác nữ cũng giúp nàng tránh được một số mối
nhân duyên mình không muốn. Ít nhất mấy ngày này cũng không cần lo có
người muốn cùng nàng kết thân, bớt đi muộn phiền mấy chuyện này, nàng có thể chuyên tâm ứng phó Thẩm Tĩnh Di và Lý Thế Hành, những kẻ sắp sửa
cài bẫy nàng. Mà phu quân tương lai của nàng nếu chỉ vì mấy lời đồn này
mà dao động thì cũng không xứng làm phu quân của nàng.
Kiếp trước làm người gặp chuyện như vậy, Tĩnh Sơ quả thật không dám tin mình có thể gả cho một lang quân tốt.
“Ngươi đó…vẫn rất là tùy hứng…” Ninh thị bất đắc dĩ nói “Tính tình này quả thật là giống ta”
Tĩnh Sơ nghe được câu tiếp theo đã biết là Ninh thị không còn giận, liền tươi cười làm nũng.
Đường lộ thông tháo, xe ngựa vững vàng đến Chiêu Mục tự. Ước chừng nửa canh
giờ sau đã đến chân núi Thanh Phong. Gã sai vặt dừng xe lại, bọn nha
hoàn xuống trước giúp Ninh Thị và Tĩnh Sơ xuống ngựa.
Chiêu Mục tự
hương khói đầy đủ, nghe nói trong miếu tượng phật linh nghiệm, cầu được
ước thấy, mà cửa miếu có cây đại thụ xanh lá, rất nhiều nam nữ đến đây
viết tên người trong lòng xuống treo lên cây, nghe nói như vậy có thể
bách niên giai lão với người mình thương yêu.
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn
cây đại thụ, nhớ lại kiếp trước nàng cũng tự tay viết xuống tên của Lý
Thế Hành, treo lên nhánh cây. Khóe miệng cười trào phúng, đồn đãi kiểu
này chẳng qua cũng chỉ là lừa bịp nam nữ trẻ tuổi thôi.
“Nghĩ gì
vậy?” Ninh thị thấy Tĩnh Sơ nhìn cây đại thụ đến ngẩn người bèn trêu
“Hay là Tĩnh Sơ nhà ta đã có người trong lòng? Là công tử nhà ai? Trách
không được…hay là Minh công tử chướng mắt vừa rồi…”
Thẩm Tĩnh Sơ
thản nhiên thu hồi tâm tình và cả ánh mắt, gắt giọng “Không có đâu! Tĩnh Sơ chỉ nghĩ là một gốc cây thôi, làm sao có thể chịu được hết tâm
nguyện của chúng sinh đây!”
Ninh thị không hiểu sao Tĩnh Sơ lại cảm
khái như vậy, giống như còn già hơn nàng cả hai mươi năm tuổi đời “Phật
tổ thì luôn phù hộ phổ độ chúng sinh”
Thẩm Tĩnh Sơ chỉ cười, tiếp lời Ninh thị “Mẫu thân, chúng ta vào cầu phúc thôi”
Rồi hai người cùng tiến vào chính điện!
Phía sau, một nữ nhân áo đỏ thanh nhã thoát tục, ánh mắt sáng ngời có chút trầm tư nhìn theo bóng dáng các nàng rời đi.
Ninh thị dắt Tĩnh Sơ đến bái lạy tượng phật, quỳ gối lặng yên cầu nguyện.
Xong rồi Thẩm Tĩnh Sơ dìu Ninh thị ra khỏi chính điện, thấy mãu thân sắc mặt không tốt, lo nàng quá mức mệt nhọc “Mẫu thân, phía trước có đình
nhỏ, hay chúng ta qua đó nghỉ chân một lát?”
Ninh thị gật đầu “Được, mẫu thân cũng có chút mệt”
Hai người, tính cả nha hoàn đều cùng nghỉ tạm trong đình. Tĩnh Sơ cảm thấy
núi Thanh Phong này không khí tươi mát, cảnh sắc động lòng, cùng Ninh
thị cười nói không ngớt, nhưng chợt nghe được thanh âm tranh cãi ầm ĩ.
“Ngươi chắc chắn là biết”
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một nữ nhân áo tím
đang ngăn cản đường đi của nữ nhân áo đỏ, lớn tiếng ồn ào.
“Quận chúa!” Nữ nhân áo đỏ thở dài “Hiểu Vận thật sự không biết Tam sư huynh ở đâu, xin người đừng làm phiền ta nữa”
“Hừ, rõ ràng là ngươi cũng có ý với hắn nên mới không cho ta biết” Nữ nhân áo tím nhất quyết không buông tha.
“Quận chúa nếu thật muốn biết Tam sư huynh đi đâu rồi thì sao không đi hỏi
thăm Long phủ đi? Hiểu Vận đã mấy ngày rồi cũng không gặp sư huynh” Nữ
nhân áo đỏ hành lễ muốn rời đi thì nữ nhân áo tím đứng chặn “Không cho
phép ngươi đi!”
Thẩm Tĩnh Sơ thấy nữ nhân áo đỏ tao nhã hào phóng, bị nữ nhân áo tím điêu ngoa quấn lấy lại không chút hờn giận, chỉ có chút
bất đắc dĩ, bèn đứng dậy, nhưng lại bị Ninh thị ngăn cản “Tĩnh Sơ, ngươi lại tính làm loạn như vừa nãy sao?”
Tĩnh Sơ cười ngọt ngào “Tĩnh Sơ chẳng qua chỉ thấy hơi không vừa mắt thôi, mẫu thân yên tâm, ta sẽ không náo loạn đâu”
Ninh thị thế này mới buông tay nàng “Đi đi”
Thẩm Tĩnh Sơ tiến đến, lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra, hành lễ
với hai nữ nhân kia “Hai vị cô nương, vừa rồi ở tiền sảnh, tiểu nữ có
nhặt được chiếc khăn tay, không biết có phải của hai vị?” Hai người kinh ngạc quay đầu lại, nữ nhân áo đỏ nhận ra nàng chính là người đã cảm
thán câu “một gốc cây đại thụ liệu có thể chứa hết được tâm nguyện của
chúng sinh”.
Thẩm Tĩnh Sơ đem khăn đưa ra trước mặt nữ nhan áo
tím, nàng ta lắc đầu “không phải của ta”. Lại đưa cho nữ nhân áo đỏ, một bên đưa tay ra, một bên nháy mắt “Cô nương nhìn rõ chứ ạ”
Nữ
nhân áo đỏ hiểu ánh mắt của nàng, cười nói “Đúng là của Hiểu vận. Đa ta
cô nương” Nữ nhân áo đỏ thu khăn tay vào, đột nhiên kêu lên “Ai nha, sao cả túi hương cũng không thấy !”
Tĩnh Sơ mỉm cười “Tĩnh Sơ chỉ
nhìn thấy khăn tay, không thấy túi hương. Túi hương này nếu bị người có
tâm lấy đi, chỉ sợ là sẽ hiểu lầm là cô nương tự tình trao nhận. Hay là
Tĩnh Sơ cùng cô nương đi đến chỗ rơi khăn vừa rồi tìm lại xem?”
Nữ nhân áo đỏ mỉm cười “Làm phiền cô nương rồi” Quay đầu lại hỏi nữ nhân
áo tím “Quận chúa có giúp Hiểu Vận tìm túi hương không?”
Nữ nhân áo tím bĩu môi “Bản quận chúa Kim chi ngọc diệp, không rảnh giúp ngươi làm mấy việc chân tay đó”
Vừa đi Thẩm Tĩnh Sơ vừa hỏi “Túi hương cô nương hình dạng ra sao? Cô nương thỉnh nói rõ để Tĩnh Sơ cùng tìm”
“Ừm..màu xanh nhạt, trên túi có thêu chữ Phúc” Nữ tử áo đỏ nghiêm túc trả lời.
Hai người đi xa rồi Thẩm Tĩnh Sơ mới ngoái đầu lại nhìn, thấy nữ nhân áo
tím kia đã đi rồi, mới dừng chân lại “Cô nương, quận chúa kia đã đi rồi”
Nữ nhân áo đỏ mỉm cười “Cảm ơn Tĩnh sơ cô nương. Gọi ta Hiểu Vận là được rồi”
Thẩm Tĩnh Sơ nói “Hiểu Vận cô nương tính tình thật tốt, dễ dàng bị người bắt nạt, kiểu người cố tình gây sự, không để ý tới họ là được”
La Hiểu Vận gật đầu “Cảm ơn Tĩnh Sơ cô nương. Cô nương quả thật là Huệ chất lan tâm”
Thẩm Tĩnh Sơ bật cười, hạ giọng nói “Hiểu Vận cô nương khẳng định không biết là Tĩnh Sơ nổi danh ác nữ trong kinh thành…”
La Hiểu Vận kinh ngạc “Ngươi là Thẩm Lục nương Thẩm Tĩnh Sơ?”
Thẩm Tĩnh Sơ thấy nàng kinh ngạc cũng không giận, trái lại càng tươi cười “Đúng vậy!”
La Hiểu Vận thấp giọng “Xem ra lời đồn đại không đáng tin rồi…”
Thẩm Tĩnh Sơ cười nhẹ, khẽ nói “Mẫu thân ta đang chờ, Hiểu Vận cô nương, sau này gặp lại”
Hai người chào tạm biệt, Thẩm Tĩnh Sơ chậm rãi trở về đình, vừa đi vừa
nghĩ, nữ nhân áo đỏ này tên nghe rất quen, hình như đã nghe qua ở đâu
rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT