Y Nhi đỡ nó dậy, khuôn mặt không một chút cảm xúc (cái này có 2 lý do ạ, một lý do sau này sẽ biết còn lý do kia là vì bị gối lên chân đau quá ạ) Ngay cả giọng nói cũng giống như muốn che dấu một cái gì đó.
Nó uể oải vươn vai, ngáp một cái rõ dài (giữ lại hình tượng lạnh lùng mà em đã khổ công tạo dựng cho chị đi ạ)
- Hơ....
- Tiểu thư, người vẫn còn muốn gặp chu công?
Y Nhi ý nhị cười nhẹ, ai bảo đêm qua nó ngồi ngắm sao chứ. Hậu quả là ngủ không biết gì, đến lúc đi lại phải bế lên xe ngựa. Nằm cho cô đau chân.
Vù.... ù..... ù....
Rầm...
Tiếng gió lạnh lùng lướt qua như một lưỡi dao sắc bén, cây cối đồng loạt đổ sau âm thanh nhẹ nhàng ấy....
- Tiểu thư... cẩn thận..
Y Nhi đứng chắn trước mặt nó từ khi nào. Khuôn mặt tuyệt mỹ với một vết xước dài, máu nhỏ từng giọt.... Từng lọn tóc dài rơi lả tả... Trên y phục những vết rách sắc ngọt như vừa có một con dao bay qua.
Viu...
Những lưỡi dao vô hình tới tấp bay về phía nó....
Tóc... tóc... tóc...
Những giọt máu hồng đậm rơi xuống đất, những vết thương bắt đầu xuất hiện trên làn da trắng hồng. Từng phút, từng giây đều căng thẳng...
Một lúc sau...
- Tiểu thư, người... không sao...
Y Nhi nở một nụ cười mãn nguyện( giống như sắp chết không bằng >.
Phịch
Nó từ đầu đến cuối thủy chung với khuôn mặt lạnh như băng, cuối cùng cũng nở một nụ cười. Nhưng nụ cười đó lại khiến ''ai kia'' rùng mình khiếp sợ.
- Ra đi...
Phịch....
Một thân ảnh mặc đồ đen đáp xuống nhẹ nhàng cách nó không xa, ánh mắt sắc sảo soi xét kĩ người nó. Trong ánh mắt đó, dường như ẩn vài tia chế giễu.