Trong mắt Tiêu Hướng Vãn hiện lên một chút kinh ngạc.

Một dung mạo khuynh thành quyến rũ hơn nàng nhiều, ánh mắt Tiêu Hướng Vãn trở nên âm ngoan hơn, nàng hận không thể rạch nát mặt ả ta đi.

Tầm mắt lại rơi vào hai bàn tay đang quyện vào nhau, cả người Tiêu Hướng Vãn run lên, muốn ngay lập tức rút kiếm từ trên eo ra, đâm thẳng vào cô ta một nhát.

Nhưng cuối cùng, vì người nam tử bên cạnh, nàng chỉ lặng lẽ đứng đó.

Cho đến khi, người nam nhân đó đi qua người nàng, ngay cả liếc nhìn nàng một lần, hắn cũng không thèm.

Sau khi hai người đã đi xa, Tiêu Hướng Vãn vẫn đứng im tại chỗ, Liễu Chi ngập ngừng mở miệng nói: "Tiểu thư.."

Tiêu Hướng Vãn dùng tay, tát một cái thật mạnh xuống: "Có phải ngươi đang rất vui vẻ, khi nhìn thấy ta như một trò đùa? Công tử là của ta, dù có là ai thì cũng đừng mong đoạt đi."

Liễu Chi nước mắt lưng tròng, ôm hai má, cúi đầu nói: "Nô tỳ không dám.."

Hai mắt Tiêu Hướng Vãn trừng to, túm lấy vạt áo của Liễu Chi, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, nói: "Ta nói cho ngươi biết.. Công tử thích ta.. Yêu ta.. Chính miệng hắn đã nói với ta như thế!"

* * *

Ngu Vãn Ca thu liễm lại khí thế trên người mình, bởi vì nàng biết, ở nơi này, nàng cái gì cũng không có, không thể cuồng vọng, kiêu ngạo được.

Uông Trực nhìn Ngu Vãn Ca ở trước mặt, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Hắn đã từng thấy qua rất nhiều thê thiếp, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một người con gái rực rỡ vinh hoa đến như vậy. Tuy nhiên, dù rực rỡ đến mấy, lại vẫn luôn trầm lặng, lại không biết tức giận, một người như vậy, cho dù có đưa vào hậu cung thì cũng sẽ không nhận được sự sủng ái dài hạn.

"Quả nhiên, dung mạo vô song, nhưng đặc biệt nhất chính là, cô lại sở hữu một bộ óc linh xảo và thông minh." Uông Trực không ngừng gật đầu khen ngợi.

"Đốc công có mắt tinh tường, độc nhất vô nhị" Bắc Đường Yêu cực kỳ khiêm nhường, nói.

"Sau khi hoàn thành hôn lễ, bổn tọa sẽ cho phép ngài nghỉ ngơi nửa tháng. Nửa tháng sau, đích thân ta sẽ dạy võ công cho ngài."

"Đa ta Đốc công, dốc sức cống hiến vì Đốc công, có chết cũng không từ."

* * *

Sau khi hai người rời khỏi, liền cùng nhau đi dạo trong khu rừng.

Từ đầu đến cuối, Bắc Đường Yêu cũng không hỏi nàng có nguyện ý hay không? Hay nàng có cam lòng gả cho hắn hay không?

Vì hắn biết, dù muốn hay không, nàng cũng chỉ có thể là của hắn.

* * *

"Bắc Đường Yêu."

"Uhm?"

"Lần hôn lễ này, ta muốn tất cả người trong Đông xưởng đều phải chứng kiến."

"Được." Bắc Đường Yêu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhếch khóe miệng lên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái đứng bên cạnh mình.

* * *

Mấy ngày sau, một hôn lễ đã được diễn ra tại Đông xưởng, không ai biết hắn chính là Cửu hoàng tử, chỉ biết, hắn mang họ Bắc, cũng không ai biết nàng chỉ là một cung tỳ, chỉ biết, nàng chính là một mỹ nhân khuynh thành và quyến rũ.

Không có kiệu hoa, chỉ có hai người mặc áo cưới đỏ truyền thống đứng trên thao trường trống trải. Không có yến tiệc, chỉ có mấy ngàn người Thần Vũ Quân và Cẩm Y Vệ, đang nhìn nghiêng qua nghiêng lại, với đủ loại tâm tư suy nghĩ.

Người nam nhân, cả người khoác lên mình một bộ áo cưới đỏ thắm, càng trở nên quyến rũ, khóe mắt hơi nhọn, đôi mắt màu lưu ly men theo tà áo cưới màu đỏ của người con gái, một màu đỏ tươi rực lửa dưới ánh nắng chiều tà.

Hắn một tay nâng khăn trùm đầu lên, mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía Ngu Vãn Ca.

Ngu Vãn Ca quét nhìn xung quanh, nhìn thấy ở nơi phía đông đằng xa, trong khu rừng là những bụi gai, ở nơi đó, có một số cây Hoa Hải Đường đang nở rộ.

Ngu Vãn Ca quay đầu nhìn về phía Bắc Đường Yêu và nói: "Thiếp muốn chùm hoa Hải Đường đó."

Bắc Đường Yêu không chút do dự, trong ánh mắt của mọi người, hắn đi về phía bụi gai kia.

Ngu Vãn Ca không có đi theo, chỉ nhìn bóng lưng của người nam nhân đó, mà tất cả mọi người, ai nấy cũng đều dõi theo bóng dáng màu đỏ đó.

Bắc Đường Yêu vén tay áo lên, xé toạc hàng rào bao quanh bởi những gai nhọn. Đôi tay trắng thuần, giờ đã dính đầy những vết xước đẫm máu, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn là sự điềm đạm và kiên nghị.

Mỗi bước tiến về phía trước, là những chiếc gai cắt xuyên qua lớp áo màu đỏ chói ấy. Và từ xa, bạn có thể nhìn thấy, những cành gai nhọn ấy giờ đã có màu đỏ thẫm.

Đứng trong đám người, Tiêu Hướng Vãn nhìn về phía người nam tử đang từng bước tiến về phía bụi gai kia, mà mắt ươm ướt, ánh mắt không chớp, lặng im nhìn hắn.

Mọi người ai nấy đều lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng ở trước mắt, và Bắc Đường Yêu đang nhẹ nhàng chiết lấy từng nhánh hoa Hải Đường đang nằm trong bụi gai kia.

Những bông hoa đỏ tươi, hòa với lòng bàn tay đầy máu của Bắc Đường Yêu, nhìn trông rất chói mắt và quỷ dị.

Khi những đóa Hoa Hải Đường xuất hiện ở trước mặt Ngu Vãn Ca, một người con gái vốn dĩ vô cảm, giờ đã chợt cười.

Nhưng, khi nàng nhận lấy nó, nàng đã ném thẳng những cánh Hoa Hải Đường mà người nam tử đã dày công cực khổ hái xuống, ném thẳng xuống nền đất, đôi giày thêu màu đỏ Phượng Hoàng vững vàng dậm lên từng cánh Hoa Hải Đường kia.

Trong lúc nhất thời, cả đám đông liền vang lên từng tiếng bàn luận sôi nổi.

Mà vẻ mặt của Bắc Đường Yêu thì không thay đổi, trái lại, ánh mắt hắn càng trở nên cưng chìu, nhìn nàng một cách say sưa.

Còn Tiêu Hướng Vãn thì đã không thể nhịn được nữa, sao ả có thể chà đạp lên tình cảm của công tử như thế chứ.

Tiêu Hướng Vãn xông lên phía trước, nói: "Ngu Vãn Ca, ả ti tiện này, những cánh hoa này, chính tay công tử đích thân hái xuống cho ngươi! Ngươi không nhìn thấy khắp người của công tử đã đầy những vết thương sao hả!".

Ngu Vãn Ca nhướng mi, nhàn nhạt nhìn nàng nói: "Chàng ấy là phu quân của ta, Tiếu cô nương, cho dù cô không vừa lòng, thì cũng không đủ tư cách, ở đây chỉ trích ta."

Tiêu Hướng Vãn cảm thấy vô cùng tức giận, rưng rưng nước mắt nhìn Bắc Đường Yêu: "Công tử, ả ta, ả ta, làm sao có thể đối với công tử như vậy được!".

Bắc Đường Yêu lạnh nhạt nói: "Ta đã nói rồi, đây là chuyện của ta."

Tiêu Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc và phẫn uất, đứng yên tại chỗ, mờ mịt nhìn hai bóng dáng bước đi, thât lâu cũng chưa hề rời khỏi.

Bóng dáng của hai người dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Sau này, tất cả người trong Đông Hán xưởng đều biết, người nam tử vô danh tiểu tốt, không rõ lại lịch Bắc công tử, lại vô cùng sủng ái người con gái đó, cho dù ở trướ c mặt mọi người, có bị nàng sỉ nhục, cũng không trách cứ một lời.

* * *

Sau khi Uông Trực nhận được tin tức này, hai tròng mắt nheo lại, lặng im suy đoán tâm tư của Ngu Vãn Ca.

Hắn không tin Ngu Vãn Ca có thể đoán ra được kế hoạch của hắn.

Nếu cô ta đoán được, sao lại không có chút động tĩnh gì. Nếu không đoán ra được, một màn ngày hôm nay, vô hình lại mở đường cho Bắc Đường Yêu.

Chẳng lẽ, mọi thứ đều chỉ là sự trùng hợp sao? Hay là, người con gái này được cưng chiều quá, mà sinh kiêu ngạo chăng?

* * *

Uông Trực lắc đầu một cái, theo những gì mà hắn quan sát, cô ta chắc hẳn không phải là loại người kiêu ngạo.

Lại nghĩ đến chuyện khi hắn bảo sẽ đưa cô ta đến phủ của Khang Định Hầu, phản ứng của cô ta.. Trong lòng, sự nghi ngờ của hắn càng ngày càng lớn.

* * *

Uông Trực đặt sợi dây chuyền bằng ngọc bích trong tay xuống mặt bàn, rồi mở miệng nói với tâm phúc bên cạnh mình: "Ngươi đã từng nói, ban đầu, Ngu Vãn Ca chính là được Châu Vượng đưa vào cung?"

"Vâng, ả chính là được Châu Vượng từ trong nhà giam đưa về cung. Sau đó, ả vẫn luôn dốc sức cho Châu công công, và Châu công công rất vừa lòng cô ta."

Trong mắt Uông Trực hiện lên một vẻ ác liệt sắc bén.

Có lẽ, Ngu Vãn Ca này không phải là một nhân vật đơn giản như hắn nghĩ rồi.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, trong đầu Uông Trực xuất hiện một ý nghĩ.

Nhưng cuối cùng, ngay cả bản thân hắn cũng phải cảm thấy buồn cười, lắc đầu một cái, không suy nghĩ sâu hơn.

"Chuyện động phòng tối nay của hai người đó, ngươi đã an bài xong chưa?

" Đốc công yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play