Bắc Đường Yêu cũng đã thay đổi. Từ lạnh lùng, lãnh nhạt, thì giờ đã trở nên ôn nhu, dịu dàng hơn. Thỉnh thoảng hay vuốt tóc, sờ mặt nàng. Nhưng có điều, Tiêu Hướng Vãn vẫn luôn mong muốn ánh mắt của hắn, lúc nào cũng luôn hướng về nàng.

Ngu Vãn Ca thì vẫn lạnh nhạt như trước, chăm chỉ triển khai từng ván cờ.

Ngày nào Bắc Đường Yêu cũng luôn ôm nàng đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng cũng thả trộm một vài nụ hôn.

Hai người không ồn ào, nhưng trong nháy mắt, giữa hai người, dường như có thứ tình cảm gì đó đang dần dần bị đánh mất đi. Rõ ràng, giữa bọn họ vẫn luôn có sự thân thiết, nhưng lại luôn mang theo chút hờ hững xa lạ.

Ngày hôm đó, Bắc Đường Yêu ôm lấy Ngu Vãn Ca đã chìm vào giấc ngủ, hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nàng.

"Vãn Vãn, có phải nàng cho rằng ta không còn yêu nàng nữa? Nàng biết không, mỗi khi nhìn vào đôi mắt đen láy và tĩnh lặng ấy của nàng, trái tim ta gần như bị bóp nghẹn lại."

* * *

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hướng Vãn đã tìm tới.

"Công tử, hôm nay khí trời rất đẹp, chẳng hay huynh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

"Cũng được." Bắc Đường Yêu gật đầu một cái.

Bắc Đường Yêu biết, nếu không có Tiêu Hướng Vãn làm người dẫn đường, thì hắn không thể ra khỏi Đông Hán xưởng.

Cộng thêm Ngu Vãn Ca và Liễu Chi, một nhóm bốn người rời khỏi Đông Hán xưởng.

* * *

Đường phố kinh thành vô cùng sôi động, người đi qua lại tấp nập, xe ngựa xôn xao, khác hẳn với chốn hoàng cung xa hoa lộng lẫy kia, là một loại sầm uất hiếm thấy.

Tiêu Hướng Vãn tinh nghịch vui vẻ, hoàn toàn mất đi vẽ hung dữ khi nàng còn ở Đông Hán xưởng.

Tựa như một người thiếu nữ đơn thuần, nàng nhìn Bắc Đường Yêu đang đi phía sau nàng, trong lòng liền có chút ngọt ngào và hạnh phúc.

"Công tử, chúng ta mua cái này đi." Tiêu Hướng Vãn kéo tay Bắc Đường Yêu, dẫn hắn đi đến trước mặt một người đang bán kẹo hồ lô.

Bắc Đường Yêu chăm chú nhìn những thứ trước mặt, cũng không biết đó là thứ gì.

Thấy hắn không có từ chối, Tiêu Hướng Vãn liền đem ra một lượng bạc và mua hai sâu kẹo hồ lô, thời điểm nàng trả tiền, Bắc Đường Yêu đã ngước mắt lên nhìn về hướng Ngu Vãn Ca đang ở phía sau Liễu Chi.

Lúc này, Ngu Vãn Ca đang đang quay lưng lại, đứng trước một gian hàng, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi gò má của nàng, trên mặt nàng còn có chút ý cười nhẹ.

Chết tiệt thật, chỉ có như vậy, thì dấu ấn này đã khắc sâu vào trong lòng hắn rồi sao.

Nhân tiện Tiêu Hướng Vãn mua thêm một ít bánh ngọt, khi ngước mắt nhìn lên, liền nhìn thấy Bắc Đường Yêu tựa như đang chăm chú nhìn về phía Liễu Chi.

Còn Liễu Chi thì cúi đầu thẹn thùng, và thỉnh thoảng lại ngẩng đầu thất thần nhìn Bắc Đường Yêu.

Trong lòng Tiêu Hướng Vãn trở nên căng thẳng, lửa giận dâng lên. Sau khi thu dọn đồ đạc xong, nàng bước tới trước mặt Liễu Chi, chặn lấy tầmắt của hai người, rồi đem đồ ném vào trong tay của Liễu Chi, nói: "Cầm chắc cho ta, nếu có điều gì xảy ra với nó, ngươi gánh vác không nổi đâu."

Ngu Vãn Ca vẫn luôn quay lưng lại, từ trong gian hàng, nàng mua một chiếc dù có gấp 24 khung nan, vì qua chiếc dù này, dường như nàng có thể nhìn thấy những người đó, và những câu chuyện ở kiếp trước của mình.

* * *

Trường An, năm đó, mấy người thiếu niên của Ngu phủ, phi ngựa đi trên đường phố, nói chuyện ồn ào, có rạng rỡ, có lặng lẽ, nhưng tất cả nét mặt của bọn họ đều là một sự vui vẻ hài hòa.

Chiếc ô vừa nãy còn đang gấp lại, liền được nàng nhẹ nhàng mở ra, một thiếu niên thần thái như ngọc, lông mày kinh hồng, ánh mắt dịu dàng khẽ động.

Xoay người lại, liền rơi vào đôi mắt lạnh nhạt của người kia.

Thiếu niên ấy nhẹ nhàng mỉm cười, cả thế giới đều trở nên im lặng.

Bông liễu bay trong gió, trôi nổi khắp bầu trời, một bộ hắc y nhân, cả thế giới tựa hồ đều bị mê hoặc bởi sự khuynh thành của nàng.

Bắc Đường Yêu nhìn nàng, không tự giác được, mà cong khóe môi lên, đứng tại nơi đó, thật lâu vẫn chưa nhúc nhích.

Tiêu Hướng Vãn đứng trước mặt Ngu Vãn Ca, còn cho rằng hắn đang cười với nàng, nàng liền cúi đầu, thẹn thùng nhìn xuống. Trong nháy mắt, thái độ đã trở nên dịu dàng và mềm mỏng, không còn sự thô bạo khi dạy dỗ Liễu Chi lúc vừa nãy.

Liễu Chi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đến Bắc Đường Yêu, chỉ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và đầy nhu tình của hắn, trong lòng dâng lên một chút ghen tị.

* * *

Một nhóm bốn người đã mua rất nhiều thứ, và tất nhiên, hầu hết đều là do Tiêu Hướng Vãn mua.

Ngu Vãn Ca chỉ mua một chiếc ô, thì đã lưu luyến không rời với cảnh sắc nơi đây.

Lửa khói phàm trần so với miếu thờ xa hoa lộng lẫy, dường như càng khiến cho người ta an ổn hơn, chỉ cần đi trên con phố xa lạ này, cũng đã khiến nàng cảm thấy vô cùng ảo tưởng rồi.

Thỉnh thoảng, Bắc Đường Yêu mua thêm một vài thứ xinh xắn, và đưa chúng vào tay nàng.

Nhưng nàng không biết rằng, vào lúc này, hắn chỉ muốn được nhìn nàng thêm mấy lần mà thôi.

Ngu Vãn Ca không màng đến việc phải giữ quá nhiều thứ, nàng vẫn tham luyến đi tìm hơi ấm của con phố xa lạ này.

Ở nơi này, cuộc sống huyên náo, mặc cả, tính toán, thỉnh thoảng còn có chút cãi vã, nhưng nó lại trở nên đơn thuần và đáng yêu hơn rất nhiều.

Tiêu Hướng Vãn chỉ cảm thấy chưa bao giờ được vui vẻ đến như vậy, không ngại mua đồ, không chút nương tay.

Trong một cửa hàng, Tiêu Hướng Vãn đang đắm chìm trong việc lựa chọn khăn lụa, có chút lo lắng nhìn Bắc Đường Yêu, sợ hắn mất kiên nhẫn với mình. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt cưng chìu của hắn, lúc này, nàng mới an tâm lựa chọn.

Ngu Vãn Ca vẫn cứ xoay xoay chiếc ô sặc sỡ ở trong tay.

Nhị ca của nàng đã từng vẽ những cánh hoa lên chiếc ô cho nàng, nhưng trận hỏa hoạn kia, mọi thứ ở trong Ngu phủ đều biến thành tro tàn, và thậm chí, nàng muốn quay về để nhìn lại, cũng không thể được.

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã và cô đơn của nàng, Bắc Đường Yêu bỗng nhiên nảy xinh một chút rung động, hắn ném tất cả đồ vật ở trong tay, kéo Ngu Vãn Ca chạy ra ngoài.

Những thứ đồ đang ở trong tay nàng đều đã bị rơi xuống đất, một tay cầm chắc chiếc ô, một tay bị người nam nhân nắm chặt, và cứ như thế chạy ra ngoài.

Bắc Đường Yêu nắm tay nàng đi qua biển người nhộn nhịp, không biết sẽ dẫn nàng chạy đến nơi nào, nàng cũng không hỏi, cứ để mặc hắn kéo nàng đi, thời gian như thể đã đứng yên, nếu không cẩn thận, nó sẽ khiến bạn rơi vào sơn cùng thủy tận.

Tiêu Hướng Vãn thì đang nghiêm túc lựa chọn khăn lụa, tựa hồ vẫn còn cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt đang nhìn nàng ở trên đỉnh đầu, có chút thẹn thùng nói: "Công tử, chẳng hay trong hai mẫu này, mẫu nào đẹp hơn?"

Hồi lâu cũng không có phản ứng, Tiêu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy, bên cạnh mình nào còn có người nam nhân như đóa hoa sen, yêu ma mị hoặc kia nữa chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play