Dường như tất cả mọi người đã nhận ra gì đó, liền có chút chấn động, nhất thời cũng khôi phục tinh thần lại.
Phó Tướng Quân quét mắt nhìn mọi người ở trong thao trường, cặp mắt đỏ hoe, nói: "Độc dược đó do chính tay Quân trưởng Thần Vũ Quân bỏ vào. Hôm qua, vào lúc nửa đêm, ngài ấy có cho mời ta đến, giao cho ta bộ khôi giáp đã được tẩm độc, bảo ta hãy mang đi đánh tráo khôi giáp với vị công tử này. Điều mà ngài ấy muốn chính là, trong cuộc so tài ngày hôm nay, hắn sẽ chết ở trên võ đài này!"
"Thôi Hãn.. Ngươi nói bậy gì vậy.." Sắc mặt Thanh Dã bộc phát càng khó coi hơn, Thôi Hãn hắn điên rồi chắc?
Thôi phó quân tiếp tục nói: "Ta thực ngu ngốc, còn cho rằng Quân trưởng thật sự muốn loại bỏ vị công tử này, nhưng.. Nhưng ta đã quá ngây thơ rồi, hóa ra, Quân trưởng lại muốn trừ khử ta! Đúng, hắn muốn trừ khử ta!"
Những người ở đây trong lúc nhất thời cũng không thể chấp nhận được sự thay đổi này, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao người bị đầu độc lại trở thành người đi đầu độc? Lại là Quân trưởng chứ? Chuyện gì đang xảy ra đây?
Thôi Hãn nói tiếp: "Ta giết hại đồng liêu, và ta rất có khí trọng của một Phó tướng quân, để chứng minh lời nói của ta là sự thật, hôm nay ta sẽ dùng cái chết để chứng minh!"
Thôi Hãn dùng một cây đao đang ở trong tay mình, hướng lên phía cổ của hắn.
Máu bắn trung tóe khắp cả mặt đất, thân là tráng háng, là một phó quân của Thần Vũ Quân, vậy mà đã ngục ngã như thế, so với việc đợi chờ bị hành hạ, để điều tra sự thật, thì hắn lại chọn một cái chết để đoạn tuyệt mọi thứ!
Hầu hết tất cả Thần Vũ Quân ở đâu đều biết Thanh Dã đã từng có ơn cứu mạng Thôi Hãn. Cho nên, Thôi Hãn luôn một lòng trung thành với hắn, và dĩ nhiên, không một ai có thể trách tội người nam nhân vừa mới tự sát kia.
Bắc Đường Yêu rũ đôi mắt xuống, trong con ngươi là một mảng sâu thẳm âm u.
Thôi Hãn là một kẻ chân thành thực tế. Ngày thường có nhiều mối quan hệ tốt ở trong Thần Vũ Quân. Nhưng nếu trách, thì hắn chỉ có thể trách rằng, bởi vì hắn là tâm phúc của Thanh Dã, ở Đông Hán xưởng này, không phải ngươi chết thì là ta chết.
Thực ra thì, Thanh Dã đã từng cứu mạng Thôi Hãn, cho nên Thôi Hãn sẽ không trở thành vật chứng để chống lại Thanh Dã.
Nhưng bởi vì Thôi Hãn, hắn không chấp nhận nổi được việc Thanh Dã có thể tính kế với hắn như thế, không chấp nhận nổi, việc hắn một lòng trung trành, nhưng Thanh Dã lại từng bước tỉ mỉ lên kế hoạch để hãm hại hắn, nếu Thanh Dã muốn mạng hắn, thì hắn sẽ cho. Từ đầu đến cuối, hắn luôn biết ơn ân tình của Thanh Dã đối với hắn, nhưng hắn đã tố giác Thanh Dã, trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vì thế đã lựa chọn cách tự sát để trả lại ân tình này cho hắn.
Một màn hôm nay, chất chứa bao nhiêu quan hệ phức tạp ở trong đó.
Đây là một bài học trọng yếu mà Vãn Vãn đã từng dạy cho Bắc Đường Yêu, hãy để ý đến tính cách và thói quen của một người, mượn nó, để suy tính ra tâm tư của họ, và sau đó lập ra một kế hoạch hoàn hảo nhất.
Thanh Dã nhắm mắt một cái thật sâu, thần sắc nhìn bên ngoài thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bên trong đã vô cùng hoảng loạn. Bây giờ có phải tất cả đã kết thúc rồi chăng? Thôi Hãn đã chết, mà kẻ vừa rồi Thôi Hãn ám chỉ lại chính là hắn! Cái tên Thôi Hãn chết tiệt, mất trí rồi sao, thực sự dám đến buộc tội hắn! Bắc Đường Yêu, rồi sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Bắc Đường Yêu, từng bước từng bước đi về phía Thanh Dã đang nằm ở dưới đất kia, nhìn thấy hai tay hắn hoàn toàn nắm chặt lại, ánh mắt của Bắc Đường Yêu trở nên lạnh nhạt hơn, khóe miệng chợt lóe lên một nụ cười châm biếm. Thanh Dã, ngươi có từng biết, ta đã từng nắm chặc mười ngón tay giống như ngươi chưa, cũng đã từng tuyệt vọng như thể đến chết, nhưng bây giờ, chính ngươi đã được nếm trải mùi vị đó rồi nhỉ.
Tiêu Hướng Vãn là người đầu tiên lên tiếng nói: "Thanh Dã, ngươi thật sự khiến ta phải thất vọng đấy, ta không thể ngờ rằng, ngươi lại là kẻ tự biên tự diễn một vở kịch này, chẳng nhẽ ngươi cho rằng mọi người ở đây đều trở thành kẻ ngu xuẩn sao! Đáng tiếc, Thôi Phó Quân hắn là một người tốt.. Vậy mà lại.."
Mọi người nhất thời cũng bị chấn động và khiếp sợ, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại.
Thì ra chính Quân trưởng muốn giết Phó tướng quân!
"Giết! Giết hắn đi! Ngay cả huynh đệ của mình cũng không buông tha, bọn ta sẽ không theo hắn nữa!"
"Phải, giết hắn, giết hắn!"
Lúc này, Tiêu Hướng Vãn lại lên tiếng: "Ta cũng rất đau lòng vì chuyện xảy ra vừa rồi, nhưng Thanh Dã là do đích thân nghĩa phụ bổ nhiệm chức vị Quân trưởng. Vì thế ta sẽ lập tức chuyển ngay bức thư cho Nghĩa phụ, để nghĩa phụ ta xử lý hắn!"
Mọi người hơi bất mãn với quyết định này, nhưng họ cũng không còn phản đối nữa.
Truyện Cung ĐấuTiêu Hướng Vãn thấy vậy, liền nói tiếp: "Ngoài ra, Thần Vũ Quân không thể không có đầu lĩnh, mà vị công tử này đã so tài cao thấp võ công với Thanh Nhã, trước khi chờ đợi tin tức của Đốc công, vậy Thần vũ quân tạm thời do vị này dẫn dắt, không biết các ngươi ở đây có phản đối gì không?"
Mọi người ai nấy đều nhìn Bắc Đường Yêu và có chút bất mãn. Dẫu sao, người nam nhân này lai lịch không rõ ràng, ngay cả tên của hắn bọn họ càng không biết, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, lại để cho hắn lên làm quân trưởng, bọn họ thật sự có chút không phục.
Bắc Đường yêu thấy vậy, liền bước tới nói: "Quyết định này của Tiêu cô nương có chút thiếu sót, tại hạ đến đây chưa được bao lâu, nhưng cũng đã chứng kiến những thị vệ trong Thần vũ quân có rất nhiều chư vị cao thủ, tất cả đều thâm tàng bất lộ, chỉ là bọn họ không muốn đứng đầu ngọn gió, vẫn luôn khiêm tốn ẩn mình, tại hạ làm sao có thể dám khinh thường đây?"
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc của Bắc Đường Yêu, và trong lời nói đều mang theo sự kính nể đối với Thần vũ quân, lời vừa nói ra, đã để lại không ít ấn tượng cho mọi người. Dẫu sao, thì ai lại không thích được người khác khen ngợi, tâng bốc chứ?
Ngu Vãn Ca khẽ gật đầu, làm tốt lắm, nếu như lúc này hắn vui vẻ tiếp nhận, chắc chắn trong lòng của mọi người sẽ nảy sinh sự xa cách, nhưng trái lại, nếu hắn khen ngợi, tâng bốc bọn họ, thì sẽ khiến cho bọn họ dễ dàng tiếp nhận hắn hơn.
Tiêu Hướng Vãn có chút hơi khó xử, Bắc Đường Yêu tiếp tục nói: "Trận đấu vẫn chưa đến hồi kết thúc, chi bằng, đợi cho đến khi kết thúc rồi, thì sẽ lựa chọn từ trong bốn người chiến thắng còn lại làm Quân trưởng, thế nào?"
Tiêu Hướng Vãn có chút do dự, nàng thật sự không hiểu vì sao vị công tử này lại từ bỏ cơ hội tuyệt vời đến như thế.
Lời nói của Bắc Đường Yêu khiến cho mọi người coi trọng hắn thêm mấy phần, thậm chí có thể nói là hoàn toàn xóa bỏ ác cảm trước kia đối với hắn, ai ai cũng cho rằng, hắn thẳng thắn vô tư, trong lúc nhất thời đều sinh ra hảo cảm với hắn.
Ngu Vãn Ca biết rõ, trong lòng hắn đã có tính toán, trận đấu cuối cùng, chỉ còn lại bốn người, mà bốn người này chính là cao thủ hiếm có, mà đã là cao thủ rồi, thì sẽ không thiếu người đi theo họ, điều này vô tình chung đã chia cắt Thần vũ quân thành những nhóm nhỏ.
Nếu như đoán không sai, thì cuối cùng, bốn người này sẽ không cam lòng để cho những người còn lại lên làm Quân trưởng, bởi vì điều này sẽ đồng nghĩa các phe phái khác chỉ có thể làm cái đuôi đi theo người làm Quân trưởng mà thôi, nhưng tại thời điểm này, người vừa mới đến, không có bất kỳ một ai cả, chỉ có mình hắn, Bắc Đường Yêu, chính là ứng cử viên sáng giá nhất.
Bởi vì một số phe phái không có kết thù với hắn, cho nên sẽ đi lấy lòng hắn, mà đối với mọi người mà nói, nếu chọn một kẻ thù của mình ngồi lên vị trí Quân trưởng, thì chi bằng để hắn giữ lấy chức vị này có lẽ sẽ tốt hơn!
Khóe miệng Ngu Vãn Ca nhếch lên, đã sớm biết hắn không phải là một kẻ đơn giản, nhưng không ngờ, chỉ vỏn vẹn trong mấy ngày, lại có thể quấy nhiễu lòng người đến như vậy.
Cuối cùng, Tiêu Hướng Vãn không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng nói: "Nếu đã như vậy, buổi chiều hôm nay, ta sẽ công khai tuyển cử quân trưởng tạm thời dẫn dắt Thần Vũ Quân."
Lần này, mọi người đều tươi cười, và háo hức, trong lúc nhất thời, bọn họ lại xôn xao, muốn thử sức lại lần nữa.
Thanh Dã nhìn đám người la hét, thì chỉ cảm thấy lòng hắn như đang rỉ máu, chỉ biết lần này, hắn từ trên tầng mây rơi xuống bùn nát! Hắn nghiến răng nói, Bắc Đường Yêu, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nhìn thấy Thanh Dã loạng choạng rời đi, cũng không biết là người nào hét lên: "Hắn đi kìa!"
Dứt lời, một số người đã cởi giày ra, và một số viên đá không biết đã nhặt từ đâu, đồng loạt ném về phía Thanh Dã.
Bắc Đường Yêu trịch thượng nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt gần như trong suốt, Thanh Dã, món nợ này, ta còn chưa đòi hết với ngươi đâu.