Bắc Đường Yêu với đôi mắt đầy lệ máu nhìn người con gái điềm tĩnh ở trước mắt, vẻ mặt của nàng như tuyết sơn ngàn năm không đổi, cho dù trước mặt nàng là ngàn cơn sóng dữ, nhưng vẻ mặt nàng cũng chưa từng bị lung lay.
Người nam tử đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, chậm rãi nói ra: "Nàng không thể đi."
Ngu Vãn Ca nhìn người nam tử ở trước mặt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Ngài đang ra lệnh cho ta sao?"
Trong đôi mắt màu lưu ly của Bắc Đường Yêu ánh lên tia tức giận, nhìn cô gái với vẻ mặt đầy bình tĩnh đang đứng hiên ngang mà nhìn hắn, trông thể nàng đang cười cợt chế giễu hắn, khiến trong lòng hắn chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn đang chầm chầm dâng lên, hắn dùng sức, kéo cả người nàng ôm vào trong lòng, mạnh mẽ hung hăng cắn vào môi nàng.
Ngu Vãn Ca không tránh, cũng không né, ánh mắt chớp động, nhìn vị nam tử ở trước mặt, nàng chỉ lẳng lặng cảm nhận đôi môi mềm mại và thân hình cường tráng kia, mặc cho hắn che chắn nàng trước phong sương giá lạnh đầy trời này.
Người nam tử ấy ôm chặt lấy nàng, để dàng dựa sát vào lòng mình hơn, đôi môi lạnh lẽo kia toát ra sức hút cám dỗ chết người, thật khiến hắn muốn hòa tan linh hồn nàng hòa vào làm một với hắn, hắn không biết cái cảm giác đó là gì, nhưng với bản năng vốn có, hắn càng muốn độc chiếm mùi hương của nàng, chỉ thuộc về nàng, và nhiều hơn thế nữa.
Một loại tình cảm lặng lẽ nảy sinh, giống như hòn đá ném vào mặt nước hồ tĩnh lặng, dần dần tan ra tạo thành từng tầng gợn sóng, không hề tiêu tan.
Vãn Ca, xin nàng hãy ở bên cạnh ta, ta sẽ cho nàng sống trong một cung điện tốt nhất, mặc lụa là đẹp nhất, ăn những món ngon quý giá nhất của thiên hạ này, và thưởng thức những món trang sức, châu báu xa hoa lộng lẫy nhất. Ta muốn vạn dân thần phục dưới chân ta. Ta muốn ánh mắt của họ đều phải đặt vào nàng, mọi lúc mọi nơi đều là kẻ hầu người hạ cho nàng.
Bắc Đường Yêu mở mắt ra nhìn người con gái ở trước mắt mà sững sờ, đột nhiên hắn bật lên nụ cười điên dại, một giọt nước không ngừng trượt xuống trên khóe mắt của hắn, trái tim hắn như thắt lại, nỗi đau đớn thấu tận tâm can này, thật khiến hắn suy sụp đến mức không thể nào thở nổi.
Vãn Ca, vì sao nàng không khóc, vì sao nàng không cười, nàng chẳng biết sợ hãi, chẳng biết lo lắng sao? Chẳng lẽ không đau sao? Sao nàng cứ như một khúc gỗ, không một chút cảm xúc, chẳng lẽ một chút cảm tình, nàng cũng không có sao? Tại sao nàng không né tránh, vì sao nàng vẫn không chịu ôm ta, Vãn Ca, Vãn Ca, nàng sao lại có thể đối xử với ta như thế?
Về sau Bắc Đường Yêu mới biết được rằng, cuộc đời hắn trải qua sông băng và tuyết trắng, trèo núi vượt biển, trải qua những mối quan hệ con người hờ hợt, mưu mô và lừa dối, trải qua từng đợt nổi lửa khắp nơi, máu chảy thành sông, thì hắn mới biết rằng, thế gian thứ lương bạc nhất, từ đầu đến cuối, chính là nhiệt độ lạnh lẽo ở trên đôi môi nàng.
Người con gái ở trước mặt bạn giống như là một khúc tượng gỗ, bạn có thể cầm kiếm ở trong gió rét cắt da cắt thịt để khắc lên đó từng vết khắc loang lỗ, cho dù bạn có mệt, thì nàng vẫn bất động như núi, bạn cười, thì nàng chỉ thờ ơ, bạn khóc, thì nàng ấy chỉ lạnh nhạt hờ hững. Và khi bạn loạng choạng ngã xuống trước mặt nàng ấy, làm cả người bạn dính đầy bùn đất và thảm hại, thì có thể nàng ấy sẽ mỉm cười trong chốc lát, nhưng nụ cười giễu cợt đó thật khiến người khác khó mà chịu nổi.
Bạn không biết quá khứ của nàng, và cũng không hiểu vì sao nàng ấy lại cố chấp đến như thế.
Bạn không biết nàng từ đâu đến, và cuối cùng phải đi về đâu, nhưng trời sanh nàng chính là một thanh kiếm tàn nhẫn, cho dù chật vật và thảm hại như thế nào, nàng cũng dũng mãnh bước vào cuộc sống của bạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT