Bắc Đường Tuyết cũng không tức giận, chỉ đặt Ngu Vãn Ca xuống đất một cách an toàn.
Hạ Trình bị đá ra ngoài, lợi dụng lúc không ai chú ý đến, dùng một thân cây làm vật che chắn, bò ra ngoài và trốn thoát.
Ngu Vãn Ca thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một vòng cung nho nhỏ, nàng cũng không nói lời cảm ơn Bắc Đường Tuyết, chỉ xoay người rời đi.
"Rõ ràng biết rõ, những lời nói đó sẽ chọc tức đến hắn, vì sao lại còn muốn làm như thế, cô không sợ mũi dao đó của hắn thật sự sẽ đâm vào người cô sao?" Giọng nói dễ nghe, róc rách trong suốt, tựa như dòng suối ở trên khe núi.
Bước chân của Ngu Vãn Ca chầm chậm rồi dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, nói: "Bởi vì ta thích tạo dựng niềm vui trên nỗi đau khổ của người khác."
Bắc Đường Tuyết hơi giật mình, dường như không hề nghĩ đến nàng sẽ trả lời hắn như vậy.
"Bát Hoàng tử đã hai lần xuất thủ tương trợ, không biết ngài muốn cái gì từ trên người của nô tỳ? Nô tỳ lại càng không tin, Hoàng hậu không có chỉ bảo cho ngài, trong hoàng cung này, thứ không được có, chính là lòng nhân từ."
"Ngươi thật to gan, lại không biết phải trái đến như vậy!" Nhìn thấy sự vô lễ của Ngu Vãn Ca, thị vệ bên cạnh rất tức giận.
Bắc Đường Tuyết giơ tay lên ngăn hắn lại, nhìn bóng lưng rắn rỏi của người con gái đi trong trời gió lạnh, mà không nói nên lời.
* * *
Tin tức Bắc Yến đế bị đầu độc đã được lan truyền tứ phương tám hướng, và dĩ nhiên mũi dùi đều hướng về phía của Uông Trực, người đã cống hiến quyển sách vẽ đó.
Trong lúc nhất thời, những người trung nghĩa mà ngày trước đã bị Uông Trực chèn ép, cuối cùng cũng đợi được cơ hội ngàn năm có một này, và bám chặt Uông Trực không buông.
Lần lượt tấu lên hoàng thượng, nhắm thẳng vào Uông Trực tội danh mưu hại hoàng đế, tranh đoạt ngai vàng, tính toán ngông cuồng, thay đổi triều đại, thậm chí còn liệt kê các tội ác mà trước đây Uông Trực đã từng giết hại trung lương, nhận của hối lộ, tham ô ngân sách, từng cái từng cái được liệt kê, hận không thể mau chóng đem hắn giết trước rồi tấu sau.
* * *
Vào lúc này, bên trong Thần Vũ Cung.
Uông Trực hung hăng vỗ một chưởng xuống bàn, khiến ly trà cũng bị văng ra: "Lý nào lại như thế! Một đám lão già, ngày thường gia gia ta giữ lại cho bọn họ một cái mạng chó, để cho bọn họ kéo dài hơi tàn, vậy mà, trong lúc này, từng tên từng tên một, lại dám cưỡi lên đầu của gia gia ta!"
"Đốc công bớt giận, ngài có muốn nô tài giết sạch hết bọn họ hay không!"
Người nói chuyện chính là tâm phúc của Uông Trực ở Đông Hán xưởng, Uông Trực vừa là thái giám phục trách chức vị Tổng quản thái giám ở trong cung Bắc Yến, vừa là đốc công của Đông Hán xưởng. Vì thế, hầu hết mọi người trong cung đều phải gọi hắn là Tổng quản, còn ở Đông Hán xưởng thì gọi hắn là Đốc công.
"Diệt khẩu? Ngươi có thể tiêu diệt được cái miệng trong thiên hạ hay không?" Dừng một chút, Uông Trực tiếp tục nói: "Còn con chó Hạ Trình đó đâu rồi! Vì sao còn chưa mang hắn đến đây."
"Tổng quản, nô tài vừa mới hay tin, Hạ Trình đã bỏ trốn rồi."
"Lập tức phái người đi tìm, lụt soát cho ta! Hãm hại ta như vậy, lại còn muốn bỏ trốn? Không lột da hắn ra, thì ta không phải là Uông Trực!" Vẻ mặt Uông trực hiểm độc hung ác nói.
"Tuân!"
Không bao lâu, Châu Vượng với thân thể chưa lành lặn, đến quỳ trước mặt Uông trực: "Tham kiến Tổng Quản."
"Ngươi đến đây làm gì? Gia gia ta còn chưa chết, lẽ nào ngươi đã muốn thay thế ta? Hử?"
"Nô tài nào dám. Nô tài đến đây là để nhận tội, nếu không phải nô tài đem quyển vẽ giao cho tổng quản, thì tổng quản làm sao có thể bị liên lụy như vậy. Nô tài nguyện ý một mình gánh chịu, khẩn cầu tổng quản đem nô tài giao nộp cho bệ hạ xử lý!" Trong mắt Châu Vượng ẩn chứa nước mắt, lại có chút run rẩy, nhưng lời nói thì kiên định dứt khoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT