Một đêm không mộng mị.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào khắp gian phòng.

Cả người Ngu Vãn Ca vẫn luôn được người nam tử ôm chặt ở trong lòng.

Thân hình kiều diễm của người con gái dính chặt lên vòm ngực cường tráng của hắn, thực khiến cho nàng vốn dĩ vẫn luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt, giờ đây hai má đã ửng hồng.

Cho dù, ở kiếp trước, nàng và Hách Liên Thành yêu nhau, nhưng cả hai người bọn họ cũng chưa từng thân mật đến như thế này.

Muốn né người ra, trong lúc vô tình lại phát giác được, cánh tay của người nam nhân đã trở nên mạnh mẽ và tráng kiện hơn, đôi tay mạnh mẽ như một thùng sắt ôm chặt lấy nàng, không cho phép nàng trốn thoát.

Nhẹ nhàng áp người vào lòng ngực của hắn, Ngu Vãn Ca thì thào nói: "Bắc Đường Yêu, phải chăng, ngài đang từng chút từng chút muốn ăn mòn trái tim ta chăng?"

Dường như người nam tử đó vẫn còn đang ngủ say, Ngu Vãn Ca khẽ thở dài: "Ta cũng đã từng yêu một người rất sâu đậm, cũng đã từng trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời mình. Nhưng tình yêu đó, lại vắt cạn sinh lực của ta. Ta còn cho rằng, lòng ta đã già nua khô héo, muốn đem phần tình cảm này vùi lấp suốt cuộc đời còn lại.."

Lông mi Bắc Đường Yêu khẽ run lên, nhưng hắn vẫn không mở mắt.

"Nhưng mà, bỗng nhiên ta lại muốn, cả đời cứ như vậy.. cũng được rồi."

Khóe miệng của Bắc Đường Yêu gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, và cánh tay ôm lấy nàng càng ngày càng chặt hơn.

Ngu Vãn Ca lại thiếp đi lần nữa, lúc tỉnh lại, thì đã đối diện với một đôi mắt phượng hẹp dài rất câu hồn kia.

Ngu Vãn Ca hơi cụp mắt xuống, nhưng không ngờ, người nam nhân ấy lại trực tiếp xoay mình, đem nàng đặt ở dưới thân hắn, hơi nóng phun vào lỗ tai nàng, có chút ngứa ngáy: "Vãn Vãn.."

Bắt lấy đôi môi đỏ mọng của người con gái, thời gian dường như đóng băng ngay tại khoảng khắc này, trở thành vĩnh hằng, trở thành nơi để hai người nương tựa lẫn nhau, siết chặt nhau, ôm lấy nhau.

Ngu Vãn Ca cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, khuôn mặt vì ngại ngùng mà có chút đỏ bừng. Người nam tử kia thì như một con mãnh thú tham lam, tham luyến thứ ngon vật lạ, từ đầu đến cuối cũng không chịu từ bỏ.

Mái tóc mềm mại của người nam tử xõa trên ngực của người con gái, đôi mắt lưu ly còn gợn lên chút sóng nước, tựa như cực quang xuyên qua Bắc Cực, yêu dã mê người, đôi môi đỏ mọng, tựa như mang theo chất độc của hoa anh túc đốt cháy lòng người.

Ngu Vãn Ca nghiêng mặt đi, không dám nhìn nữa, nhẹ giọng mắng: "Ngài đúng là yêu tinh."

Bắc Đường Yêu cưng chìu cười một tiếng, cũng không tiếp tục nữa, vùi đầu vào ngực của Ngu Vãn Ca, tựa như một đứa trẻ đang tìm kiếm chỗ dựa, ủy khuất nói: "Vãn Vãn.. Ta đau lòng quá.."

Ngu Vãn Ca không ngờ hắn sẽ dừng lại, trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Tại sao?"

Bắc Đường Yêu buồn bực nói: "Sờ không có cảm giác gì hết, chờ ta nuôi nàng mập mạp rồi, xuống tay cũng không muộn."

"Ta không phải heo." Sau khi trượt xuống, Ngu Vãn Ca nhấc chân đá vào người hắn.

Bắc Đường Yêu rên lên một tiếng, từ trên người của Ngu Vãn Ca lăn xuống giường, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Ngu Vãn Ca không thèm để ý đến hắn, đem tất cả chăn bông đắp lên người mình, sau đó quay lưng lại với người nam tử ở phía sau nàng.

Nàng biết, hắn không muốn chiếm đoạt nàng là chỉ vì Uông Trực đã an bài cho hắn.

Nàng vẫn luôn biết, từ khi gặp người nam tử ăn mặc lam lũ này, thì hắn đã muốn đem những thứ tốt nhất trên thế gian này dâng lên cho nàng.

Bắc Đường Yêu lặng lẽ, ngẩng đầu quan sát biểu hiện của Ngu Vãn Ca, ai ngờ, Ngu Vãn Ca lại mở mắt ra, người nam tử nhanh chóng nằm trở về, mang theo vẻ mặt xoắn xuýt, hắn hung hăng ngắt vào bắp đùi mình, trên trán đột nhiên xuất hiện những hạt mồ hôi dày đặc, vẻ mặt thống khổ như muốn chết đi vậy.

Ngu Vãn Ca nghi ngờ nhìn hắn: "Rất đau ư?"

Bắc Đường Yêu chớp chớp đôi mắt câu hồn kia, gật đầu dữ dội, như thể nói rằng nó thật sự rất đau.

"Vậy.. phải làm sao?"

"Ta nghe nói, chỉ cần xoa xoa chút là có thể giảm bớt đau đớn.."

Ngu Vãn Ca nhìn hắn, không nói lời nào, nhưng Bắc Đường Yêu đã thở dài, nói: "Cứ để ta đau chết đi.. Vãn Vãn.. nàng không cần để ý đến ta đâu.."

Ngu Vãn Ca cong môi một cái, biết rõ hắn đang giả vờ nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt, Bắc Đường Yêu nắm lấy đôi tay yếu ớt không xương nhỏ bé kia nhẹ nhàng đặt lên đùi hắn.

Nhưng hắn lại cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua, khiến cả xương cốt của hắn cũng mềm nhũn theo.

Bắc Đường Yêu cảm thấy rằng, tự mình làm bậy, thì không thể sống mà.

Một phòng đầy ắp sự quyến rũ, kéo dài triền miên.

* * *

Nhưng vào lúc này, bên phía tẩm cung của Tiêu Hướng Vãn thì lại là một tình huống khác, cô gái mà Uông Trực luôn luôn nuông chìu, cả đêm đã không ngủ, cả căn phòng đều bị nàng đập vỡ tan tành, đồ đạc bừa bãi, lộn xộn khắp nơi.

Không biết Liễu Chi đã đến thông báo bao nhiêu lần, nhưng hai má nàng đã bị sưng đỏ, có lẽ đã bị ăn tát không ít rồi.

"Sao rồi, công tử đã đi ra khỏi phòng cô ta chưa!" Tiêu Hướng Vãn tức giận chất vấn.

Liễu Chi run rẩy nói: "Chưa.. Vẫn chưa.."

Tiêu Hướng Vãn ném tách trà duy nhất còn sót lại ở trong tay xuống chân của Liễu Chi, tiếng men sứ vỡ vụn, phát ra từng âm thanh chua chát.

"Đồ tiện nhân, rốt cuộc ả đã dùng đến yêu thuật gì để quyến rũ công tử chứ! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ả ta đâu!" Đôi mắt của Tiêu Hướng Vãn giờ đã đỏ bừng, bởi vì tức giận, ánh mắt có chút kinh người.

Liễu Chi run rẩy đứng đó, không dám nói lời nào.

* * *

Mà giờ khắc này, Uông Trực đang mãn nguyện nhấp lấy một ngụm trà, thản nhiên hỏi: "Bắc Đường Yêu vẫn còn chưa ra khỏi phòng?"

"Đúng vậy, thưa Đốc công.. Từ tối hôm qua cho đến trưa nay, vẫn chưa có đi ra."

Tâm phúc ở bên cạnh nói: "Xem ra Cửu điện hạ, thật sự có hứng thú với cô cung nữ này."

Uông Trực khẽ gật đầu, dựa lưng vào chiếc ghế dựa Lê Mộc bát tiên, nói: "Đi đưa chút đồ ăn cho bọn họ, sau đó nói với Bắc Đường Yêu rằng, trong nửa tháng này không cần đến tập luyện. Bổn tọa cho phép hắn tự do ra ngoài Đông Hán xưởng, sau nửa tháng, miễn có thể quay trở lại đúng hạn cho ta là được rồi."

"Nô tài lập tức đi làm ngay."

* * *

Vào giờ phúc này, Ngu Vãn Ca đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn những vết hôn màu đỏ thẫm ở trên cổ mình, có chút không biết làm sao, trong này còn có in một dấu răng khá sâu.

Không cần nghĩ cũng biết, trên khắp người nàng nhất định cũng sẽ có những dấu đó, từ trong gương đồng nhìn về người nam tử, vẻ mặt đầy nịnh nọt như một chú chó con, đang ở sau lưng bóp vai cho nàng, thật khiến lòng nàng cũng cảm thấy mềm nhũn ra.

* * *

Cuối cùng, Tiêu Hướng Vãn nào có thể nhịn được nữa, lập tức đi về phía nơi ở của hai người. Vừa đi đến cửa, nhìn thấy cửa phòng đóng chặc, lòng nàng lại bắt đầu căng thẳng, do dự không dám tiến vào.

Đúng lúc, nàng tình cờ gặp được hai người công công đang mang đồ ăn bước đến, liền mở miệng nói: "Công công, Hướng Vãn giúp ngài mang bữa cơm vào."

Nhìn thấy Tiêu Hướng Vãn, công công cũng không dám từ chối, mở miệng nói: "Vậy thì, làm phiền cô nương chuyển lời giúp ta một tiếng, trong vòng nửa tháng, Đốc công cho phép bọn họ ra vào tự do ở Đông Xưởng, sau nửa tháng thì phải trở lại đây."

"Được, công công yên tâm."

* * *

Tiêu Hướng Vãn bưng khay thức ăn lên, hít sâu một hơi, đi đến trước cửa, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đối thoại.

"Vãn Vãn, nàng thoải mái không?

" Uhm.. "

Trong đầu Tiêu Hướng Vãn nổ ầm lên.. Vãn Vãn.. Hóa ra, nàng ta cũng có tên là Vãn Vãn..

Tức giận, đẩy cửa đi thẳng vào phòng, chỉ thấy nam tử mà nàng yêu mến, vẻ mặt đầy cưng chìu đang bóp vai cho người con gái ấy.

Cơn tức giận của Tiêu Hướng Vãn đã bộc phát đến mức không kiềm chế được nữa rồi.

Đi thẳng tới chỗ của Ngu Vãn Ca, nhìn vào dung mạo có phần tinh xảo hơn nàng mấy phần, cơn ghen trong lòng vốn đang nổi lên giờ còn tăng lên một cách điên cuồng hơn, nàng gay gắt hỏi:" Sao ngươi có thể để công tử làm loại chuyện này? "

Ngu Vãn Ca khẽ cười, ngẩng đầu nhìn về phía nàng:" Nếu như cô nguyện ý đến đây hầu hạ ta, ta cũng không ngại từ chối đâu. "

Trong đời của Tiêu Hướng Vãn chưa từng nhìn thấy ai dám kiêu ngạo ở trước mặt nàng đến như vậy, nàng lập tức nổi giận, nhưng khi nhìn sang gờ cổ của Ngu Vãn Ca, thì nàng rõ ràng nhìn thấy phía trên cần cổ là những vết hôn đỏ lòe đến chói mắt.

" Ngươi.. Ngươi.. "Tiêu Hướng Vãn tức giận lên không ít, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không nói ra lời.

Nhìn chén canh nóng hổi ở trong khay, trong mắt thoáng hiện lên một chút âm độc, tay nghiêng nghiêng, trong nháy mắt, cả chén canh đang bốc khói lập tức chuẩn bị đổ lên trên mặt và trên người của Ngu Vãn Ca.

Bắc Đường Yêu lanh tay lẹ mắt, đã dùng một cước đem cái khay đá bay ra xa, và mang Ngu Vãn Ca đứng vững vàng ở sau lưng hắn.

Chén canh ở trên không trung vỡ tun, nước canh trong bát, bắn tung tóe ra ngoài.

Tiêu Hướng Vãn thét lên một tiếng kinh hãi, rất nhiều nước canh đã bắn tung tóe lên trên cánh tay nàng, Bắc Đường Yêu nheo mắt lại, đi tới trước mặt của Tiêu Hướng Vãn, nhấc cánh tay của nàng lên rồi nói:" Sao cô lại bất cẩn đến như vậy.. "

Liễu Chi ở ngoài cửa liền nói:" Mau đi lấy thuốc trị vết bỏng đến đây. "

Tiêu Hướng Vãn sững sờ nhìn người nam tử đang nhẹ nhàng khiển trách nàng, hốc mắt đỏ bừng nói:" Công tử. "

" Lần sau đừng lộn xộn như thế nữa.. "

Bắc Đường Yêu cố gắng chịu đựng sự thiếu kiên nhẫn ở trong lòng hắn, cẩn thận giúp Tiêu Hướng Vãn xử lý những vết sưng đỏ ở trên cánh tay nàng, trong đôi mắt lóe ra những tia sáng lạnh.

Hắn chợt hiểu ra rằng, cho dù, hắn đã từng nghĩ đến việc từ bỏ Tiêu Hướng Vãn, mới chính là sự bảo vệ tốt nhất cho Vãn Vãn của hắn. Và cũng là bằng chứng minh chứng cho việc hắn một lòng với nàng.

Hắn có thể không quan tâm, có thể từ bỏ con đường tắt mà Tiêu Hướng Vãn sẽ mang lại cho hắn.

Nhưng cuộc sống hiện thực, luôn tặng hắn một cái bạt tay rất nặng, luôn cười nhạo lên sự kiêu ngạo tự cho là đúng của hắn.

Cuối cùng, hắn cũng đã hiểu rõ lời Vãn Vãn đã từng nói với hắn. Trong vòng xoáy của quyền lực, người không có quyền lực, thì không đủ tư cách để nói chuyện yêu đương, tư thế hào hùng, ngựa bỏ người chết, sẽ không một ai chịu nghe câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt của ngài cả.

Sau khi tiễn Tiêu Hướng Vãn đi, Bắc Đường Yêu ngồi xổm ở bên cạnh nàng, gối đầu lên đùi của nàng:" Ta xin lỗi. "

* * *

Ngu Vãn Ca khẽ vuốt những sợi tóc của hắn, nhìn trái tim chai sạn và đầy lỗ trống của người nam tử.

Hắn phải dùng sự dối trá, hận thù, giết chóc, cay độc và tàn nhẫn để khâu vá cho trái tim hắn.

Nàng biết, một ngày nào đó, trái tim ấy, sau khi được ghép lại hoàn toàn, thì ngày đó, chính là ngày hắn quân lâm thiên hạ.

" Hiện thực rất tàn khốc. Một ngày nào đó, ngài hãy vô cùng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, mà đến giết ta. Như vậy, trong thiên hạ này, sẽ không còn ai có thể khống chế được ngài nữa. "Ngu Vãn Ca nhẹ giọng nói.

" So với hiện thực, ta có thể tàn nhẫn hơn, so với bẩn thỉu, ta càng bẩn thỉu hơn, muốn ta dối trá, ta càng dối trá hơn, ta có thể quỳ, cũng có thể bò, nhưng ta không thể làm điều đó với nàng, Vãn Vãn.."Giọng nói nhàn nhạt, yếu ớt mang theo một quyết tâm tuyêt vọng.

Có người nói rằng, tình yêu chính là cội nguồn của rễ tình đâm sâu. Một khi hạt giống đã gieo xuống, nó sẽ sinh ra mà không chết đi, tăng lên chứ không giảm, trải qua hàng trăm năm nhân thế, bách chuyển luân hồi, trải qua những kiếp nạn của thế gian trần tục, cho dù nó được tưới đẫm bằng những dòng máu tươi, nhưng cuối cùng, thì nó chắc chắn sẽ phát triển thành những bông hoa cẩm tú lộng lẫy nhất.

Ngu Vãn Ca chỉ lặng lẽ lắng nghe, lắng nghe những lời yêu thương cảm động nhất trên cõi đời này.

* * *

Bắc Đường Yêu biết, nàng vẫn luôn thờ ơ, hắn cụp mắt xuống, ta biết, nàng chẳng tin vào điều đó, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ khiến nàng phải tin chúng.

* * *

Bầu trời gió lớn nổi lửa, khói bụi mù mịt ở khắp nơi.

Từ trước đến nay, trong cuộc đời nàng, hắn đã chứng minh cho nàng không biết bao nhiêu lần rằng, người nam tử đang nằm yên lặng ở trên đùi nàng, vào lúc này chỉ là một kẻ điên, hoặc chỉ là một kẻ ngốc u mê không bao giờ biết tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play