Điệp Mị thư giãn ngồi xuống,tuy cô biểu hiện rất bình thản nhưng cô rất nóng lòng muốn biết mọi thứ.

“Minh Phụng công chúa,ta muốn hỏi cô: tại sao cô lại xuyên không.”

Nói đến đây,nét mặt của Minh Phụng trầm xuống,có vẻ như cô không muốn trả lời.Nhìn sắc mặt, Điệp Mị có thể đoán được tâm trạng của người khác,thấy Minh Phụng như vậy cô đành nói “Thôi,nếu cô không muốn nói thì thôi.”

“Không phải vậy mà chỉ là có một số thứ làm tôi cảm thấy không được thoải mái thôi.”Minh Phụng định thần lại rồi nói.

“Chuyện là, lúc đó tôi đã rất buồn vì mẹ tôi qua đời,tôi khóc lóc la hét chạy ra ngoài đường không may bị xe tải đâm. Sau đó thì tôi ở đây.”

Nước mắt của Minh Phụng rơi xuống,giọng nói khan khan.Điệp Mị thấy Minh Phụng như vậy cũng đau lòng thay,nhìn Minh Phụng rồi vỗ vào vai,nói “Tôi xin lỗi,tôi không biết,vậy đừng nói chuyện này,nói chuyện khác nhé.”

Minh Phụng cầm lại nước mắt,nhìn Điệp Mị hỏi “Cô thì sao?”

“Tôi à,tôi chỉ là cần tìm một tình yêu thôi.”Điệp Mị trả lời nhưng chứa rất nhiều hàm ý,Minh Phụng biết nên cũng không đào sâu.

Minh Phụng lại hỏi “ở hiện đại đã có thay đối gì”

Điệp Mị cũng trả lời “Ở hiện đại nhiều thứ thay đổi lắm,như là điện thoại….”

Trong khi hai người đang vui vẻ nói chuyện thì đám nô tì và tì thiếp đang bàn tán, đám phi tần thì tức sục máu,họ không thể nuốt trôi cục tức này.

Nghe đâu,Minh Phụng công chúa tính tình khó gần,chẳng giao du với nhiều người,nhưng chẳng ai dám chọc tức cô.Không những cô là công chúa duy nhất và được cưng chiều nhất mà còn là người có sức mạnh đáng sợ,có khả năng giết chết một con rồng.

Được thế lực của Điệp gia chống lưng,được hoàng thượng sủng ái nhất,bây giờ còn có Minh Phụng công chúa chống lưng,e rằng Điệp Mị bây giờ không còn là hoàng hậu tầm thường như trước mà là người phụ nữ quyền lực nhất Châu quốc,chẳng ai dám đụng đến nàng.

Thục Phi lo sợ Điệp Mị biết được ý đồ của mình,sau đó sẽ giết chết mình.Gấp rút gửi thư cho cha mình,tìm cách kìm hãm thế lực của Điệp Mị.

Hoàng thượng nhận được tin mật báo, đi qua đi lại suy nghĩ. Điệp Mị về Chiêu Dương cung,thấy tên hoàng thượng chết bằm đang đi tới đi lui,cô đến hỏi “Này,Phong Liên ngươi làm gì mà đi qua đi lại vậy?”

Nghe thấy tiếng Điệp Mị,Phong Liên mừng như thấy vàng,vội vàng chạy đến chỗ Điệp Mị,hỏi “Điệp Mị có phải nàng hôm nay đi gặp Minh Phụng công chúa phải không?”

Điệp Mị gật đầu “Ừm”,Phong Liên lại hỏi tiếp “Hôm nay nàng đã nói gì làm gì với Minh Phụng vậy.”

Điệp Mị khó mà nói được,vì có nhiều chuyện dù có nói cũng không hiểu được,Điệp Mị đành phải nói dối “Tôi và Minh Phụng chỉ nói chuyện chị em,chẳng lẽ anh cũng muốn biết những chuyện này sao,hay để tôi kể chi tiết luôn”

Phong Liên nghe xong là đỏ mặt, hất tay bảo “Khỏi cần”.

Điệp Mị hôm nay đã đi cả nửa ngày,việc chính sự cần phải giải quyết, nhanh chóng nàng và Phong Liên ngồi vào bàn giải quyết chính sự.

Làm tới tối khuya nên Điệp Mị rất mệt mỏi,cô ngủ gục trên bàn như một đứa con nít,Phong Liên bận rộn một lúc lâu mới để ý tới cô,thấy cô ngủ rất ngon nên Phong Liên cũng không muốn làm cô tỉnh giấc.Tự mình bế cô lên giường,đắp chăn cho cô,Phong Liên lúc này vô cùng quan tâm đến cô.

Miệng của Điệp Mị cứ lẩm bẩm “Hoàng đế chết bầm,một đời giữ gìn mà tại ngươi nên ta mới như vậy,ta đánh chết ngươi.”

Phong Liên tuy có chút khó chịu nhưng với dáng ngủ của Điệp Mị thì chỉ làm người yêu thêm thôi. Chầm chậm chạm vào Điệp Mị rồi thì thầm nói “Nàng ngốc,hay là do ta khiến nàng không cảm nhận được,từ trước tới giờ nàng là người đầu tiên ta yêu.”

Điệp Mị mơ hồ nghe được giọng nói rồi cũng lẩm bẩm “Tìm một tình yêu xa vời quá sao?” nước mắt rơi xuống khi nàng ngủ, hai người đều buồn vì tình yêu quá xa.

Sáng hôm sau,Phong Liên lên triều sớm,và đồng thời tiếp Bát vương gia, Nhiếp Chính vương và Minh Phụng công chúa.Mở đầu cuộc đối thoai là việc kết giao tình hữu nghị hai nước. Còn Điệp Mị thì vẫn tiếp tục tìm Minh Phụng công chúa để nói chuyện,nhưng hay tin Minh Phụng đến nói chuyện với Phong Liên nên cô cũng chạy sang xem.

Khi đi đến trước cửa thì thái giám đứng chặn lại,nhưng Điệp Mị không có khả năng chờ đành phải tìm cách lẻn vào.Thấy đám tì nữ bưng trà bánh nên cô cải trang để chui vào,vào được bên trong cô thấy không khí vô cùng căng thẳng,đến mức không thể thở nổi.

Phong Liên thấy một cung nữ tướng mạo quen quen,lập tức nhận ra đó là Hoàng hậu,Phong Liên biết chắc nàng lẻn vào là có chuyện quan trọng gì đó,giữ nàng ở bên biết đâu lại hữu dụng.

Phong Liên đuổi hết cung nữ ra ngoài, còn Điệp Mị thì giữ lại đứng bên cạnh Phong Liên. Bát Vương gia thấy lạ nên hỏi:"Hoàng thượng,tại sao lại để một cung nữ ở đây,chẳng phải như vậy không tiện sao."

Phong Liên nhìn Điệp Mị như muốn nói rằng bắt được nàng rồi, Điệp Mị biết ngay lẻn vào đây đâu dễ mà khiến Phong Liên không chú ý

Phong Liên nhàn nhã ngồi cười rồi trả lời "Không sao.đây là cng nữ thân cận không cần lo lắng."

Nhiếp Chính vương bắt đầu để ý Điệp Mị, Nhiếp Chính vương là người có con mắt quan sát rất tinh tế,chẳng mấy chốc người đã biết đó là Hoàng hậu cải trang,nhưng chuyện này nếu như Phong Liên đã ko can thiệp nhiều thì Nhiếp Chính vương cũng làm lơ,giống người Minh Phụng cũng vậy.

Trong kháng phòng Điệp Mị nhìn cả 4 người thì chỉ có Bát vương gia không nhận ra,còn những người khác đều đã biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play