"Bên trong chiếc vòng tay có khắc tên của tôi. Không tin em có thể xem!"

Tiếng hét của An Vũ Phong hôm đó vọng lại tai tôi, tồi ra sức lức lục lọi trong ký ức của mình, bỗng dưng nhớ lại một đoạn...

Trên máy bay...

- Vòng tay của cô rơi rồi.

Một bàn tay trắng trẻo cầm chiếc vòng tay hình mặt trăng, từ từ đưa về phía tôi, tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một đôi mắt màu xám nhạt rất đẹp..

Thì ra là như vậy... Tôi hiểu rồi!

Tôi kinh ngạc nhìn Kỷ Minh, hình như anh vẫn chưa phát hiện ra là tôi đã tỉnh lại, thích chí vuốt ve chiếc vòng tay, quay người định bỏ đi.

-Kỷ Minh! - Tôi ngồi bật dậy, hét lên với cái lưng của anh. Keng!

Kỷ Minh quay ngoắt người lại, ánh mắt hoảng hốt, cái vòng trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh kỳ quái.

- Tại sao, tại sao bạn lại... - Trái tim tôi như có vô số những cục bông nhỏ chặn lại, tức tối tới khó thở, tôi đau đớn nhìn chiếc vòng trong tay Kỷ Minh, không nói được lời nào. Lúc trước An Vũ Phong đã khiến trái tim tồi đau đớn, bây giờ lại là Kỷ Minh, tại sao... tại sao tất cả mọi người ở bên cạnh tôi đều chỉ vì chiếc vòng tay này?

- Xin lỗi, Bạch Tồ Cơ, mình... - Kỷ Minh ấp ủng, nhưng rồi anh nhanh chóng bình tĩnh lại, thấp giọng nói. - Thực ra mình luồn có một điều giấu bạn, họ Kỷ nhà mình là một gia đình quý tộc đã lụn bại ở nước Chanel. Chứng minh duy nhất của gia tộc chính là chiếc vòng tay giống y hệt của An Vũ Phong, nhưng hồi nhỏ mình không cẩn thận làm mất chiếc vòng đó. Sau đó mẹ mình mắc bệnh qua đời, mặc dù bà chưa bao giờ trách cứ gì mình, nhưng lúc lâm chung bà đã nói: "Tiểu Minh, mẹ rất mong tìm được chiếc vòng đó, đó là món đồ quý giá nhất mà bố con đề lại cho con". Mình muốn mẹ mình an tâm nhắm mắt nên đi khắp nơi tìm kiếm, cho tới một hôm nhìn thấy bạn trên máy bay...

Kỷ Minh hình như đã bình tĩnh lại, anh nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt đề lộ vẻ tiếc nuối sâu sắc.

- Không! Tại sao ngay cả bạn cũng vì chiếc vòng đó mà cố ý tiếp cận mình? - Tôi cảm thấy thân thể mình không ngừng run rẩy, nhưng giọng nói của tôi lại bình tĩnh tới mức ngay cả tồi cũng thấy ngạc nhiên.

- Có lẽ là như vậy. Mình đã tuyệt vọng, tưởng rằng mình không thể tìm được chiếc vòng đó nữa. Nhưng đúng là ồng trời có mắt. Mình phát hiện ra bạn, còn phát hiện ra bạn cũng là lưu học sinh như mình! Xin lỗi, Bạch Tồ Cơ, mình không thể để mẹ mình trên trời vẫn còn phải tiếc nuối. Mình phải nắm bắt mọi cơ hội, xin bạn tha lỗi cho mình...

Đôi mắt màu xám nhạt của anh thoáng tối đi, cúi thấp đầu. Giọng nói của anh càng lúc càng nhẹ , cuối cùng rơi vào im lặng.

-Tại sao lại dùng cách này để lừa mình?-Tôi cảm thấy trái tim mình không ngừng mở ra , máu huyết toan thân như chảy ngược! Tôi ngẩng đầu lên để nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt ?nhưng mắt tôi nhòa đi.

-Tại sao lại dùng cách này để lừa mình?

Giọng nói vang vọng rất lâu trong không gian , một lúc lâu sau tôi mệt xua tay:

-Bạn đi đi ... Mình không muốn nhìn thấy bạn nữa... -Bạch Tô Cơ , bạn không hận mình chứ?

-Hận?Bây giờ mình không hận gì cả-Tôi lắc đầu, cười cay đắng.

Kỷ Minh quay người đi, bông dưng anh nghĩ gì đó , nhặt cái vòng quay dưới đất lên, nhè nhẹ đặt lên bàn, sau đó anh bước từng bước dài ra khỏi phòng tôi.

Sáng sớm thứ hai trên tầng hai giảng đường đối diện với sân vận động , tôi đang đứng trong phòng học, hai tay nắm chặt vào nhau , cả người núp đằng sau tấm rèm màu xanh khép hở, len lén hướng ánh mắt thấp thỏm về phía ánh mắt trời chói lọi.

Cách đó không xa, một nhóm người đang nói chuyện, trong đó có rất nhiều khuôn mặt mà tôi quen thuộc.Hồ Bách , Linh béo múp míp đang cầm gương soi khuôn mặt của mình, cô gái này lúc nào cũng đỏm dáng! Tiểu ngọc hình như đang rất căng thẳng nhưng Phi Luân luôn ở bên cạnh cô, chắc chắn cũng cho cô thêm dũng khí. Còn chàng trai nhát gan nhất của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch , Giả Tiểu Long hình như đang giúp Ngưu Xuân Hoa cài một bông hoa hồng lên tóc, ha ha, hai người họ bây giờ gắn với nhau như keo, hơn nữa hai người còn thường xuyên giúp nhau ôn bài, nghe nói kỳ thi hàng tháng lần này , cả hai người đều lọt vào top 20

100 ngày trước , tôi từng vô số lần mơ tưởng tới ngày hôm nay tôi sẽ đưa các thành viên của Câu lạc bộ Tình Yêu Tiểu Bạch ngẩng cao đầu bước lên sân khấu , vui mừng chờ đón giây phút xúc động này.

Nhưng trong 100 ngày này đã có quá nhiều việc xảy ra ! Tôi từng được nếm trải sự kiêu ngạo , thất vọng , niềm vui và đau khổ, cũng hiểu thế nào là cảm giác trái tim vỡ vụn thực sự.

Tôi vô thức nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng hình nối bật nhất trong đám đông .Nhưng ánh mắt khắc khoải tìm kiếm khắp nơi vẫn không nhìn thấy mái tóc dài đen mượt đó, cũng không tìm thấy chiếc khuyên tai có thể sáng chói lên bất cứ lúc nào đó

Thì ra anh vẫn chưa tới nơi

Tôi cắn môi, tự cười nhạo bản thân.Bạch Tô Cơ cho tới bây giờ mày vân còn tìm hãn sao? Lẽ nào mày vân hoang tưởng tới cảnh được cùng hắn bước lên sân khấu?Thôi bỏ đi. Có thể cả hai đều biết, sau trận cãi này , chúng tôi chắc sẽ vĩnh viễn trở thành hai đường thẳng song song..

-Tô Cơ ! Thì ra cậu ở đây! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!

Đúng vào lúc tôi đang buồn bã thở dài thì bồng dưng một giọng nói ngắt quãng vang lên sau lưng tôi! Tôi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mướt mải mồ hôi, đỏ bừng bừng đang đứng trước mặt tôi!

-Thu Thu ?Cậu ... sao cậu tới đây? -Tôi ngạc nhiên nhìn Ma Thu Thu như từ trên trời rơi xúông, kinh ngạc không hiểu sao cô lại tới đây.

-Mau đi với tớ! Màn trình diễn 50 couple của chúng ta sáp bắt đầu rôi!-Ma Thu Thu lớn tiếng nói, nắm chặt cổ tay tôi, quay đầu chạy về hướng sân vận động!

-Không.. .tớ không đi!-Tôi do dự một lát rồi rút tay ra khỏi tay của Ma Thu Thu .Quay người lại, không muốn để Ma Thu Thu nhìn thấy sắc mặt đau khổ của mình lúc này

-Tại sao?-Giọng nói của Ma Thu Thu bồng cao lên, cô nhạc nhiên hỏi tôi.

-Tớ...tớ... -Tôi nhè nhẹ lắc đầu nhưng lại không nói ra được lý do gì

-Không Cần?-Giọng nói của Ma Thu Thu đầy kinh ngạc-Bạch Tô Cơ , lẽ nào cậu định không quan tâm gì tới Câu lạc bộ Trái Tim Tình Yêu nữa sao?

Tôi cúi thấp đầu không nói, cảnh tượng phía bên kia cửa sổ có lẽ còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, tôi đưa tay ra kéo bớt rèm lại, nhốt mình vào trong bóng tối.

-Bạch Tô cơ thực ra cả tuần này cậu đều không tham gia các họat động của Câu lạc bộ Trái Tim Tình Yêu, nhưng cậu có nghĩ rằng vì sao cuộc trình diễn 50 couple ngày hôm nay vẫn được tiến hành không?

Ma Thu Thu vẫn không buông tha cho tôi, lời nói của cô như một mũi kiếm nhọn đâm thang vào tim tôi!

Tôi ngẩn ngơ mất nửa giây, chầm chậm quay người lại, nghỉ hoặc nhìn Ma Thu Thu

-Ý của cậu là...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play