Mấy chữ cuối cùng là lần đầu tiên An Vũ Phong nói bằng giọng dịu dàn như thế, khiến trong tôi cảm thấy rất an tâm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn khiến phòng tuyến trong lòng tôi bị đánh đổ hoàn toàn! Nụ cười của hắn rạng rỡ quá, trong phút chốc, mặt trăng âm thầm trốn vào những đám mây, ánh trăng bàng bạc cũng bị mây che khuất, những vì sao cũng không hiểu đã đi đâu, chỉ để lại đôi mắt hắn sáng lấp lánh…

Khi chúng tôi quay trở lại sân khấu thì ca khúc “Dòng sông màu xanh” cũng đã kết thúc, các cặp đôi khiêu vũ trên sân khấu dần dần tản ra.

Không còn tiếng nhạc, khung cảnh trở nên ảm đạm hơn. Nhưng ngay sau đó những tiếng huyên náo vang lên như ong về tổ, lan đi khắp nơi.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi và An Vũ Phong bằng con mắt kỳ lạ, còn Kỷ Minh, đứng lẫn trong đám người đó cũng nhìn tôi chăm chú, nét mặt có vẻ gì đó khó hiểu.

Kỷ Minh, mình biết chuyện rất khó giải thích cho bạn nghe… Nhưng nếu bạn biết chuyện Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim hợp nhất, chắc chắn bạn sẽ thấy vui!

Nghĩ tới đây, trái tim vốn đập thình thịch trong lồng ngực dần bình tĩnh lại, tôi nhìn An Vũ Phong, hắn mỉm cười nhìn tôi gật đầu. Tôi định thần lại, dùng giọng nói vang to và rõ ràng, tuyên bố từng chữ:

- Thưa các bạn! Xin các bạn yên tĩnh một lát! Bây giờ tôi có một chuyện rất quan trọng muốn tuyên bố với mọi người! Từ ngày hôm nay, Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim, hợp nhất! Từ nay về sau, một câu lạc bộ hoàn toàn mới sẽ xuất hiện trước mắt mọi người với cái tên Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu!

Soạt! Lời nói của tôi vừa dứt, cả sân khấu rơi vào sự im lặng đáng sợ! Nhưng sự im lặng này chỉ kéo dài 0,001 giây rồi lại bị nhấn chìm bởi những tiếng bàn tán ồn ào.

Tôi chỉ cảm thấy có một cơn gió mát từ sau lưng thổi qua, còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy thành viên của Câu lạc bộ Tình yêu

Tiểu Bạch và Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim nhìn nhau bằng đôi mắt sáng lấp lánh, vội vã chạy lại bên nhau.

- Xuân Hoa! Cuối cùng anh cũng được ở gần em rồi.

- Chí Minh! Em không bao giờ rời xa anh nữa.

- Bách Linh, tối nay có thể chỉ hát cho mình nghe được không?

- A a, sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tình cảm của chúng ta không bao giờ thay đổi!



Tôi thấy đầu mình ong lên… Cảnh tượng này cứ như thể là Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau! Bọn họ bắt đầu từ lúc nào nhỉ mà sao làm chủ tịch câu lạc bộ như tôi lại không hay biết gì!

Còn tôi và An Vũ Phong cũng trở thành tiêu điểm của sân khấu, bị mọi người bao vây lại giữa.

- Bốp bốp bốp… – Hồ Bách Linh vỗ tay theo nhịp, mặt đỏ bừng, hưng phấn nháy mắt nhìn tôi. – Chủ tịch Bạch! Chúng tôi chờ sự hợp nhất từ lâu rồi. – Nói xong cô còn cười nheo mắt cười hi hi.

- Ồ! Nếu thế này thì chúng ta đã đủ 49 đôi rồi đấy! Chỉ còn thiếu 1 đôi nữa thôi. – Ngưu Xuân Hoa cũng hòa theo nhịp của Hồ Bách Linh, hoan hô. – Tốt quá! Bây giờ chúng ta tìm kiếm đôi cuối cùng đi! Như vậy thì câu lạc bộ của chúng ta sẽ được công nhận!

- Couple thứ 50!

- Đúng, đúng, đúng! Couple thứ 50.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng giơ cao hai tay lên, vừa ra sức vẫy tay, vừa không ngừng nhảy trên nền gỗ, phát ra âm thanh “thình thịch” rất lớn như thể có một cơn sóng lớn đang dâng lên.

Couple thứ 50…

Tôi lẩm bẩm câu nói này.

Tôi có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng, có thể con số kỳ tích mà tôi cho rằng rất khó có thể thực hiện này hôm nay sẽ trở thành lịch sử vĩnh viễn.

- Couple thứ 50… Kỷ Minh và Bạch Tô Cơ!

- Đúng, đúng, đúng! Kỷ Minh và Bạch Tô Cơ!

Không biết thành viên nào của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch hét lên câu đó khiến tôi chết đứng tại chỗ.

Có điều cũng không trách mọi người được, trước nay mọi người đều hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Kỷ Minh!

Tiếng hét của mọi người càng lúc càng lớn, tôi nhìn Kỷ Minh rồi lại nhìn An Vũ Phong, hơi ngượng ngùng! Sắc mặt của Kỷ Minh vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh như từ trước tới giờ, còn khóe miệng của An Vũ Phong thì khẽ nhếch lên kiêu ngạo.

Bỗng dưng tôi thấy cổ tay mình nóng lên!

Ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy An Vũ Phong đang nhìn tôi ngang ngược, lòng bàn tay hắn đang ra sức nắm chặt cổ tay tôi, giơ cao lên, giơ cao!

- Tôi tuyên bố, từ ngày hôm nay, tôi và Bạch Tô Cơ chính là couple thứ 50 của Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu.

Bốp bốp bốp… Bốp bốp bốp…

- A a ! Ồ! Vậy thì tốt quá! Tốt quá.

- Thì ra hai vị chủ tịch đã âm thầm phối hợp với nhau! Phải giấu chúng tôi chắc là khổ lắm!

- Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu vạn tuế!

- Cuối cùng chúng ta cũng có đủ 50 đôi rồi. Yeah!

Trong phút chốc, cả khu vực xung quanh hồ Sao hình như bước vào đợt vũ hội thứ hai!

Tất cả mọi người đều vui vẻ, hò hét, mỉm cười, nhảy múa!

Bình! Bốp! Bình! Bốp!

Có ai đó đốt pháo, trên bầu trời xuất hiện hàng vạn vụn giấy nhỏ nhiều màu sắc. Vụn giấy rơi xuống đầu, xuống vai, xuống cổ mọi người, cả sân khấu như bị bao bọc trong một quả bóng bay, phút chốc căng phồng lên!

Trong không gian náo nhiệt đó, tôi âm thầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Vũ Phong! An Vũ Phong mỉm cười nhìn tôi, bỗng nhiên tôi phát hiện ra mặt mình đỏ như bị nhuộm, sắc đỏ đó len lén bò từ mặt tôi sang mặt hắn!

- Một cánh, hai cánh, ba cánh…

Trong đám người đang vui mừng tới điên cuồng, Ngưu Xuân Hoa nắm chặt bông hoa hồng trong tay, đứng thẳng như như cô gái Gypsy lang thang, cố ý làm ra vẻ thần bí, ngắt từng cánh hoa trong tay. Những cánh hoa hồng đua nhau rơi xuống, được một bạn bên cạnh cẩn thận nhặt lên, đặt giữa lòng bàn tay.

Cuối cùng, Ngưu Xuân Hoa cũng thành công trong việc biến bông hoa hồng thành một “tư lệnh trọc đầu”, sau đó cô ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt kích động, tuyên bố bằng giọng nói âm vang lạ thường:

- 16 cánh! Trong cách bói hoa hồng truyền thống, bất cứ trường hợp nào gặp phải số 6 ở đuôi đều chứng tỏ rằng có một cuộc hành trình tình yêu lãng mạn và ngọt ngào!

- Wa! Có phải họ tỏ tình với nhau ở Pháp không? Tuyệt quá!

- Hạnh phúc quá! Cảm động quá! Tôi không nhịn được nữa rồi! Hu hu! Khóc đây!

Hu…

Trong tiếng hoan hô của các thành viên Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu, mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, vẻ mặt tỏ ra bất lực.

Thật không ngờ rằng vừa nãy sau khi An Vũ Phong tuyên bố chúng tôi sẽ trở thành cặp đôi thứ 50, mọi người lại nhiệt tình như vậy! Ngưu Xuân Hoa còn tiến lên một bước, nói rằng mình hiểu thuật “Bói hoa hồng” cổ xưa, kiên quyết đòi bói cho chúng tôi!

- Hay là yêu cầu họ cùng hát một bài nhé!

- Hay đấy, hay đấy! Hát bài “Chạy trốn tới mặt trăng” đi!

- Ha ha ha! Mặt trăng còn lãng mạn hơn cả nước Pháp!



Ngay sau đó, mọi người lại đưa ra yêu cầu “quái đản” hơn, lập tức dồn tôi và An Vũ Phong vào giữa, ra sức hét!

Tôi lại đỏ mặt, nhưng trong lòng còn ngọt ngào hơn cả được ăn sô cô la của Pháp. Tôi bất giác quay đầu sang, định nhìn trộm biểu cảm của An Vũ Phong, nhưng không ngờ, ting ling ling… ting ling ling…

Tiếng điện thoại rõ ràng vàng lên cắt đứt bầu không khí ngọt ngào vây quay đó.

Cái điện thoại đáng chết, lúc nào không kêu lại cứ phải quấy rối vào lúc này, tức chết mất! Sau này phải điều chỉnh lại tiếng chuông mới được!

Tôi cuống quýt cho tay vào túi áo tìm điện thoại, bỏ ra xem, ngẩn ngơ mất mấy giây – màn hình điện thoại tối om?

Không phải của tôi? Thế thì…

- Các bạn, mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi nhận điện thoại. Không làm phiền mọi người nữa! – Một giọng nói trầm ấm và dịu dàng vang lên, lọt vào tai tôi, tôi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy An Vũ Phong đang huơ huơ cái điện thoại vẫn còn đổ chuông trong tay, nói với mọi người.

- Được rồi, được rồi! Lần sau không được như vậy nữa nhé! Chúng tôi còn chờ nghe hai người hát chung đấy!

Trong tiếng hò hét của mọi người, tôi nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của An Vũ Phong dừng lại trên mặt tôi. Có điều ngay sau đó lông mày hắn lại nhướng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng!

- Chơi vui nhé! – An Vũ Phong quay người chạy đi như một cơn gió.

- Ừm! – Nhìn theo cái bóng dần dần biến mất của An Vũ Phong, tôi ra sức gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có một sự ngọt ngào ấm áp đang chảy trong lòng mình!

Rì rầm… rì rầm…

Các bạn bè xung quanh tôi vẫn còn chìm trong niềm vui vô bờ! Tôi cũng vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn mọi người vẫn tiếp tục vui đùa.

Bỗng dưng, một giọng nói rõ ràng vang lên sau lưng tôi.

- Bạch Tô Cơ, chúc mừng bạn!

Giọng nói quen thuộc này dường như còn mang theo niềm hưng phấn tột độ, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt màu xám nhạt vẫn phẳng lặng như mặt hồ, phát ra tia nhìn lấp lánh.

- Kỷ Minh, là bạn à? Vừa nãy nhảy xong chẳng nhìn thấy bạn đâu cả! Bạn đi đâu thế?

Tôi vui vẻ vỗ vai Kỷ Minh, còn anh vẫn lịch sự, nho nhã như trước. Nếu không phải nụ cười ấm áp bên khóe miệng anh, người ta rất khó để liên kết anh với không khí vui vẻ xung quanh.

- Ha ha, mình vẫn ở đây xem bạn biểu diễn. Tuyệt thật, cuối cùng thì cũng ghép đủ 50 đôi. Bạch Tô Cơ, chúc mừng bạn. – Kỷ Minh vẫn mỉm cười nói với tôi.

- Ui trời, đừng có nói như vậy! Một mình mình làm sao hoàn thành được nhiệm vụ lớn như thế! – Tôi cười híp mắt nhìn Kỷ Minh. – Cũng may là có sự giúp đỡ của mọi người! Nhất là của bạn! Mấy tháng này bạn luôn giúp đỡ mình, cảm cơn bạn! Còn cả Thu Thu, An Vũ Phong…

Không biết vì sao, khi nói tới cái tên An Vũ Phong, trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp hơn! Mắt tôi sáng lấp lánh, tự đáy lòng cảm thấy khó có thể đối diện với Kỷ Minh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play