Trên màn hình, một bóng ma không rõ hình dáng lại bắt đầu xuất hiện! Nghe thì có vẻ như những tiếng trống của nhịp tim đang kích thích thần kinh của tôi, tôi chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay càng lúc càng lạnh! Máu huyết toàn thân dường như đang đông cứng lại, miệng tôi không ngừng run rẩy, yết hầu hình như bị ai đó bóp nghẹt, muốn hét lên nhưng lại không thành tiếng!
Bỗng dưng, trên màn hình lại xuất hiện một vũng máu! Vũng máu đó từ từ chuyển động, kéo dài ra, dần dần ập lên che lấp cả màn hình. Trong phút chốc, tim tôi dường như cũng ngừng đập, ngồi cứng đơ trên ghế, nhìn chăm chăm vào màn hình, cảm thấy linh hồn mình dường như sắp thoát ra khỏi thể xác…
Phịch…
Đúng vào lúc nỗi sợ hãi sắp nhấn chìm tôi thì bỗng dưng, một bàn tay năm ngón như tay người chết rơi trên đầu tôi, ngay giây sau đó, đầu An Vũ Phong đè hẳn lên đầu tôi.
- Này! Anh định làm gì? – Anh ta lại đang định giở trò gì?
- Suỵt…
Nhưng anh ta dùng một ngón tay chặn lên môi tôi, giọng nói thì thào đầy mê hoặc:
- Nghe lời, yên tĩnh nào!
Giây phút đó, tôi hoàn toàn đánh mất khả năng phản kháng… Yên lặng dựa vào nơi ấm áp, vững chãi đó…
Ngay sau đó, một làn hơi ấm áp che mắt tôi!
Hắn không chỉ cho đầu tôi dựa vào vai hắn… Hơn nữa còn dùng tay che mắt tôi!
Tôi không dám tin, An Vũ Phong mà thường ngày vẫn đối đầu với tôi lại có thể làm việc này sao?
Nhưng giây phút đó, tôi không nhìn thấy màu đỏ đáng sợ đó nữa, giây phút đó, tôi dường như không còn nghe thấy tiếng hét thất thanh vì hoảng sợ đó nữa. Tôi chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp đang bao vây lấy tôi, một cảm giác an toàn dấy lên trong người tôi, vốn dĩ căng thẳng nắm chặt hai tay, giờ đây tôi dần thả lỏng hơn, đầu ngón tay lại tìm lại hơi ấm vốn có, khóe miệng run run cũng ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
- Không cần phải miễn cưỡng bản thân, con gái có quyền được làm nũng mà!
Trong cơn mơ tuyệt đẹp, tôi dường như nghe thấy một tiếng nói khe khẽ, rất mông lung, tôi không nghe rõ tình cảm ở trong đó, rốt cuộc thì câu nói đó xuất phát từ tấm lòng, hay chỉ là một “thủ đoạn” để giành chiến thắng!
Nhưng cho dù là như vậy, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng biện pháp này rất “thông minh”! Bởi vì giây phút đó, trái tim tôi… dường như ấm áp hơn…
Đã hơn một giờ đêm, trên con đường vắng lặng chỉ còn những bóng đèn đường hắt xuống thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Tôi và An Vũ Phong kề vai nhau đi về phía Đại học Tinh Hoa, hai cái bóng đằng sau đổ dài, đổ dài…
Không biết vì sao, bình thường cứ gặp nhau là đấu khẩu với nhau, nhưng lúc này cả hai đứa đều rơi vào yên lặng.
- Hôm nay… Cảm ơn anh. – Đứng trước ký túc xá nữ, tôi do dự một lát rồi cuối cùng vẫn nói ra câu nói mình đã giấu tận đáy lòng.
- Ha ha ha… – An Vũ Phong chỉ khẽ nhếch miệng lên, thản nhiên cười. – Cảm ơn tôi cái gì? Vì bộ quần áo đó sao? Hay vì bộ phim đó?
- Không phải. Chỉ cảm ơn vì đã đưa tôi về. – Tôi nhè nhẹ lắc đầu.
Không biết vì sao, nếu là hôm qua, sáng nay hoặc là chiều nay, nghe An Vũ Phong nói với tôi như vậy, chắc chắn tôi sẽ nổi giận, cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục. Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy tất cả những điều này hình như đều không còn ý nghĩa gì nữa.
- Ồ… – Cơn gió đêm thổi qua người An Vũ Phong khiến bộ quần áo trắng trên người hắn khẽ lay động, mái tóc dài cũng bay lên theo gió, khiến hắn càng trở nên đẹp hơn trong bóng đêm. Khóe miệng của An Vũ Phong lại nhếch lên, ánh mắt lấp lánh. – Bạch Tô Cơ, hôm nay cô có thấy rung động không?
- … – Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn.
Quả nhiên “Đạo cao một thước, ma cao một trượng!”. Cái gã này từ đầu đến cuối vẫn không quên “lời hẹn” của chúng tôi! Quả nhiên tất cả những gì mà hắn làm đều là vì đạt được thắng lợi cuối cùng! Hắn vô liêm sỉ như vậy sao? Hay là cả hai chúng tôi đều sai?
Bỗng dưng tôi cảm thấy cuộc thi này thật quá đáng… Chúng tôi lại dùng tình cảm ra đánh cược…
Nhưng cho dù là giả thì hôm nay thực sự là một ngày rất vui vẻ, hình như đã lâu lắm rồi tôi không có một ngày được sống thực sự như thế, nhưng đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Bạch Tô Cơ, mày phải tỉnh táo.
Tôi chầm chậm ngước đầu lên, nhìn vào đôi mắt cười đắc thắng của hắn, bỗng dưng cũng cố nặn ra một nụ cười nơi khóe miệng:
- Không.
- Ha ha ha… – An Vũ Phong thoáng khựng lại, nhưng nhanh chóng phát ra một tràng cười cuồng ngạo, một lúc lâu sau, hắn mới hơi cúi đầu xuống, mắt hơi nheo lại. – Ồ? Bạch Tô Cơ, cô thực sự rất lợi hại đó.
Tôi… lợi hại?
Mặc dù tôi không để cho hắn thắng, nhưng lời “đánh giá” của hắn lại không khiến tôi thấy vui, tôi chỉ cảm thấy lòng mình thật trống rỗng.
Ù ù ù…
Lại một cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá vàng trên hàng cây hai bên đường đua nhau rụng xuống đầy mặt đất.
- Có điều… Vừa rồi suýt chút nữa là tôi động lòng thật rồi! – Hắn bỗng cúi người xuống, nghiêm túc nói. Trán của hắn chỉ còn một chút nữa thôi là chạm vào trán tôi khiến tim tôi lại đập sai một nhịp.
- … – Tôi ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy hình như trong người mình có một chú lừa nghịch ngợm đang không ngừng nhảy múa.
Nhưng khi tôi định thần lại, lập tức hếch mũi lên, cố ý làm ra vẻ tự đắc, nói lớn:
- Ha ha… Nói như vậy là anh thừa nhận mình thua rồi sao?
- Ha ha ha! – An Vũ Phong chỉ tay vào mũi tôi, cười lớn. – Bạch Tô Cơ, cô đúng là đồ ngốc! Lừa cô thôi!
Nói xong hắn quay người đi, hai tay lại đút túi quần, thong thả như người đi tản bộ:
- Bye bye!
Có điều… Vừa rồi suýt chút nữa là tôi động lòng thật rồi!
Nhưng lời nói của hắn như một lời nguyền rủa cứ xoay tròn trong đầu tôi… Rốt cuộc thì hắn nói thật hay là nói đùa? Tôi vẫn ngốc ngếch đứng nguyên ở góc đường, nhìn theo bóng hắn đã đi một hồi lâu, cho tới khi cái bóng đó khuất xa khỏi tầm mắt mới chậm chạp quay người trở về.
Đúng vào lúc tôi quay người, ánh mắt tôi lại lướt qua một cái bóng quen thuộc đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Ánh sáng nhạt nhòa của bóng đèn hắt lên vầng trán mơ hồ của người đó, mái tóc ngắn màu vàng kim sáng lên, khẽ bay theo gió, đôi mắt sâu thẳm màu xám nhạt phát sáng lấp lánh, khiến tôi không nhận ra trong đó chứa những gì.
- Kỷ Minh? – Không ngờ đã muộn như vậy rồi mà Kỷ Minh còn xuất hiện ở đây! Tôi hơi ngạc nhiên đi về phía đó, khẽ gọi tên anh. – Sao bạn lại ở đây?
- Cuối cùng thì bạn cũng về. – Kỷ Minh nhìn tôi, khuôn mặt mệt mỏi của anh cố mỉm cười. – Mình… mình định rủ bạn đi ăn tối để bàn về mấy việc của hoạt động ngày mai… Nhưng chờ mãi bạn không về, mình nghĩ, cứ đứng đây mà chờ…
- Cái gì? Bạn chờ mình cho tới giờ? – Tôi sửng sốt nhìn Kỷ Minh, có lẽ là vì nhiệt độ của buổi tối khá thấp, hay là vì Kỷ Minh chờ quá lâu mà sắc mặt anh tái nhợt, gần như không có chút sắc hồng nào.
Tôi cảm thấy hơi có lỗi:
- Sao bạn không gọi điện thoại cho mình?
- Điện thoại của bạn tắt máy. – Kỷ Minh lại mỉm cười dịu dàng. – Gọi cả ngày cũng không được.
Tắt máy? Tôi vội móc điện thoại ra, quả nhiên cái màn hình điện thoại đen xì, không biết hết pin từ lúc nào mà tôi lại không biết.
- Kỷ Minh, xin lỗi! Mình không sờ tới điện thoại, không biết…
- Cả ngày hôm nay bạn đi với anh ta sao? – Kỷ Minh ngắt lời tôi, mặc dù nụ cười vẫn như vậy nhưng tôi lại không hề thấy thoải mái.
- Tại hắn tới tìm mình để khiêu chiến… Bọn mình hôm nay…
- Vậy chắc chắn là bạn thắng rồi, đúng không?
- Mình… mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT