- An Vũ Phong, chào cậu.

Nhưng Kỷ Minh vẫn giữ được phong thái lịch lãm, nở một nụ cười:

- Nếu mọi người đều có duyên gặp nhau ở đây thì để tôi mời cậu một ly nhé.

Nói xong Kỷ Minh gật đầu chào An Vũ Phong rồi đưa ly sâm-panh cho hắn.

Trong phút chốc, hai anh chàng đẹp trai đứng nhìn nhau. Hai luồng ánh sáng từ mắt họ phát ra, tạo thành một cuộc chiến vô hình trong không trung, thu hút ảnh mắt hiếu kì của mọi người xung quanh, phòng ăn vốn dĩ ồn ào huyên náo , bỗng dưng đông cứng lại.

An Vũ Phong không hề động đậy, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. Anh ta không đưa tay ra đón ly rượu, chỉ hất cằm lên, uy phong nhìn vào Kỷ Minh, ngay cả tôi cũng có thể cảm thấy sức nặng to lớn trong đôi mắt đó. Nhưng Kỷ Minh không hè lui bước, vấn giữ nguyên tư thế “mời rượu”, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt cũng không hề thay đổi.

Kỷ Minh, anh thật tuyệt!

Bỗng dưng, An Vũ Phong khẽ mỉm cười, nhận ly rượu trong tay Kỷ Minh, uống một hơi hết sạch.

Anh ta tiện tay đặt ly rượu lên bàn ăn, không thèm nhìn thêm lần nữa, cưới nói:

- Kỷ Minh! Cậu đúng là con người thú vị…

Hừ! Vô duyên! Lại bắt đầu ra dáng rồi!

Hắn tưởng hắn là ai, Thượng đế chăng?

- Kỷ Minh, kệ hắn ta! – Tôi lườm An Vũ Phong một cái, kéo tay Kỷ Minh, - Chúng ta đi thôi.

- Ha ha ha…Bạch Tô Cơ, cô bất lịch sự quá đấy! Lẽ nào Học viện Thời Trang Thiên Trạch dạy cô như thế sao? Mẹ cô, Hiệu trưởng Bạch Ngưng của trường trung học Minh Dương cũng dạy cô như vậy sao?

Không ngờ An Vũ Phong lại ung dung đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn tôi.

Nghe hắn nói, tôi khẽ giật mình.

Không ngờ chỉ sau hai lần gặp nhau ngắn ngủi mà gã này đã biết nhiều về tôi như thế.

- Ha ha ha, An Vũ Phong, không hổ danh là một trong ba đại thần của nước Chanel, độ nhanh nhạy khi điều tra đời tư người khác có lẽ còn lợi hại hơn cả chó săn.

Tôi chu môi, mỉm cười nhìn An Vũ Phong.

- Không phải tôi lợi hại, mà là Bạch Tô Cơ nổi tiếng quá, rất nhiều các nam sinh đều viết tên cô trong nhật kí, hàng ngày cầu nguyện…

An Vũ Phong cố tình không nói mấy từ cuối mà chỉ mỉm cười đểu cáng.

Đồ khua môi múa mép không biết xấu hổ… Mặc dù những lời hắn nói đều là sự thật, nhưng sao nghe hắn nói lại có cảm giác không tốt đẹp gì cho lắm.

- Xin lỗi, tôi không có thời gian đôi co với anh. Xin phép.

Nói xong, tôi cố bắt mình phải bình tĩnh, ngẩng cao đầu nhấc ly rượu lên, kéo Kỷ Minh bước đi.

- Ha ha ha…

Vừa đi được mấy bước, sau lên vang lên tràng cười đắc chí của An Vũ Phong.

Không biết vì sao, nghe thấy giọng cười đểu cáng đó, tôi bỗng có dự cảm không hay…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play