Quả nhiên hôm sau có sự khác biệt, mưa đã tạnh tất nhiên sấm sẽ không đánh nữa, mặt trời đã lên cao, giống tối qua không hề có mưa gió, mọi thứ đều yên bình.
Tạ Thi Âm từ trong giấc mộng tỉnh lại, phát hiện Xảo An đang nằm ngủ bên cạnh mình, cô nhớ hôm qua một mình núp ở một góc khóc, sau đó ngủ thiếp đi, kết quả khi thức dậy lại thấy mình trong phòng Tiểu An.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, vừa nhìn về phía cửa, anh.... Chưa về sao? Mà cô nên bảo anh ở lại hay bảo anh về mới tốt đây?
Đừng hỏi cô, cô không biết...
Lúc này, Kỷ Văn Hào mở cửa phòng, nhìn hai mẹ con, thì chạm phải ánh mắt của Tạ Thi Âm, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Gọi Tiểu An dậy thôi! Anh mới mua bữa sáng, cùng nhau ăn đi." Nói xong, liền đi ra ngoài.
Tiểu An thức dậy, nhìn thấy mẹ bé rất vui vẻ, nhìn thấy ông sấm đã về nhà, không dù dọa bé nữa cũng rất vui, miệng không ngừng hô y y a a.
Tạ Thi Âm lập tức ôm con, chẳng qua là ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa, phát hiện mình có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, giống như có một giấc ngủ ngon, năm phút sau cô ôm con ra ngoài.
Hình như Tiểu An rất thích ba ba, nhìn thấy Kỷ Văn Hào ngoắc ngoắc với mẹ và bé, bé lập tức vui vẻ khua tay múa chân.
"Tiểu An, có chuyện gì mà vui thế?"
"A... A"
Kỷ Văn Hào dọn bữa sáng ra bàn, Tạ Thi Âm ôm con gái ngồi xuống, Kỷ Văn Hào giúp đút cho con ăn.
"Hôm nay anh xin nghỉ một ngày."
Nhìn anh một cái, nuốt ngụm nước miếng, "Không phải anh rất bận sao?"
Kỷ Văn Hào vừa ăn bánh nướng vừa chọc cười con gái, "Đúng vậy! Tháng sau ba anh sẽ thăng chức cho anh làm tổng giám đốc, ông ấy nói khoảng một năm nữa ông ấy sẽ về hưu, giao công ty lại cho anh, anh phải tranh thủ trong khoảng thời gian này phấn đấu, cho nên rất bận rộn."
Sau khi từ bỏ ước mơ ca sĩ, anh về nhà, phụ giúp cha, từng bước từng bước đi lên, cho đến bây giờ đã lên được chức phó tổng.
Thành thật mà nói, trong quá khứ anh cảm thấy kinh doanh xí nghiệp rất nhàm chán, bây giờ nhìn lại thì cảm thấy thật thỏa mãn.
"Vậy tại sao hôm nay anh lại xin nghỉ?"
Nhìn cô một cái, "Có một số chuyện nhất định hôm nay phải làm cho xong, lát nữa ăn xong, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài... Đưa Tiểu An đi."
Tạ Thi Âm bắt đầu đề phòng, "Đi đâu?"
Anh nhìn rõ tâm tư cô, nói rõ: "Đưa con gái đi gặp bác sĩ, sau đó tìm một tổ chức giáo dục, chúng ta qua đó xem cơ sở hạ tầng và môi trường xem sao."
Tạ Thi Âm không hề suy nghĩ liền nói, "Tôi không đi."
"Tại sao không đi?" Kỷ Văn Hào nhìn cô, giống như đang khiêu chiến với cô, "Không phải em cầm những bản giới thiệu tổ chức giáo dục, muốn đưa Tiểu An đến đó sao?"
"Tôi hối hận, tôi sẽ không đưa Tiểu An đi bất kỳ đâu cả, tôi muốn tự mình chăm sóc con bé."
Kỷ Văn Hào khiêu chiến hỏi, "Một mình chăm sóc con? Muốn chăm sóc đến khi nào?"
"Chăm sóc đến khi tôi chết..."
"Vậy sau khi em chết?" Hãy tha thứ cho anh khi nói những lời này, anh chỉ muốn cô hiểu rõ sự thật mà thôi.
Trải qua đêm qua, anh suy nghĩ cặn kẽ, muốn tìm một cách chăm sóc Tiểu An thật tốt, chuyện này áp lực rất lớn, cô gánh hết mọi thứ lên vai, không cho mình lẩn tránh, thậm chí đánh cuộc cả mạng sống.
Thành thật mà nói, nhìn Tiểu An đến bây giờ vẫn chưa đưa được, ngay cả nói cũng chẳng nói được mấy câu, có thể thấy Tiểu Âm quá thương con, không hạ được quyết tâm, để Tiểu An học xong những kỹ năng cần thiết.
"Tôi..."
"Em chết, hơn nữa anh cũng sẽ chết thì sao?" Kỷ Văn Hào kích động nói, "Chúng ta không thể nào chăm sóc con cả đời, có một số việc phải để con học xong."
"Tôi..."
"Hơn nữa, không đưa con ra ngoài, để con tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chúng ta làm sao bắt đầu một cuộc sống mới..."
Kỷ Văn Hào nói những điều này giống như dẫm lên chân đau của Tạ Thi Âm, khiến cô phản ứng tương đối kịch liệt, cả người kích động không thôi.
"Gì mà cuộc đời mới? Ai muốn cùng anh bắt đầu cuộc sống mới! Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho anh!" Cô lớn tiếng nói.
Kỷ Văn Hào chỉ im lặng lắng nghe.
"Năm đó anh ở trước mặt mọi người nói, tôi chỉ là bạn anh, năm đó anh nói qua điện thoại, chuyện phát hành album mới là chuyện quan trọng nhất, từ giây phút đó, chúng ta đã không có cuộc sống mới!" Hốc mắt Tạ Thi Âm đỏ lên.
Cô không mốn nhắc lại, đã nhiều năm rồi, mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng, vẫn luôn đau khổ, cô muốn quên cũng không quên được.
Kỷ Văn Hào nghe vậy chỉ gật đầu, "Anh có lỗi với em, năm đó còn trẻ, anh bị lạc lối. Nhưng anh vẫn yêu em, mặc kệ em hận anh, chán ghét anh, anh cũng sẽ đợi bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không rời xa em!"
Nghe giọng nói kiên định của anh, Tạ Thi Âm không nói gì, hai người cứ giằng co như vậy, bốn mắt nhìn nhau.
Kỷ Văn Hào nói tiếp: "Vì bỏ qua em, anh đã phạm phải sai lầm, thiếu chút nữa mất đi em, hơn nữa lại mất đi một Tiểu An khỏe mạnh đáng yêu, hiện tại anh không thể rời xa em! Em muốn hận anh cũng được, oán anh cũng được, anh đều chấp nhận, nhưng xin em hãy tiếp nhận anh, thời gian sau này, mỗi ngày em đều nhìn thấy anh."
Thành thật mà nói cô chưa bao giờ thấy anh ăn nói như vậy trước mặt cô, những lời nói cường thế và thâm tình khiến cô suýt nữa không chống đỡ được, suýt nữa bại trận, nên cô chỉ có thể ôm lấy Tiểu An đút cho bé ăn, lấy im lặng làm kháng nghị.
Kỷ Văn Hào thở dài, "Tiểu Âm, cho dù không nói đến chúng ta, chẳng lẽ em không suy nghĩ cho đứa bé sao?"
"Đương nhiên là tôi có suy nghĩ cho đứa bé, anh muốn biết tại sao tôi muốn chuyển ra khỏi nhà họ Kỷ không? Bởi vì tôi biết, những người kia mắng con gái tôi ngu ngốc!"
"Cho nên em muốn giữ con bé ở đây mãi mãi?"
"Tôi..." Hốc mắt lại ướt.
Kỷ Văn Hào thấy vậy không đành lòng, anh cũng không thể khống chế được bản thân, cầm tay cô, không để cho cô tránh thoát. "Hãy nhe anh nói, Tiểu An cần phải đi ra ngoài, con bé cần đón nhận thế giới bên ngoài. Anh không thừa nhận con gái mình ngu ngốc, ai cũng không được nói con bé ngu ngốc, nhưng em phải biết rằng, chẳng qua Tiểu An chỉ học chậm một chút, không phải con bé hoàn toàn không có năng lực học tập."
Tạ Thi Âm bị anh thuyết phục, "Có thật không?"
"Dĩ nhiên!" Kỷ Văn Hào nhìn con gái, rồi nhìn cô, "Cho nên chúng ta làm cha mẹ phải giúp con, có lẽ sẽ tương đối cực khổ, nhưng anh tin chúng ta không sợ, đúng không?"
"Tiểu An..." Cô rơi nước mắt.
Hốc mắt Kỷ Văn Hào cũng ướt. "Cho nên chúng ta phải giúp con bé đi ra ngoài, để con bé nhìn thế giới xung quanh, cho dù có bị thương, cũng phải xông vào một lần!"
Ôm con, toàn thân Tạ Thi Âm phát run, khóc rống lên, Tiểu An vẫn ngoan ngoãn để mẹ ôm, không ầm ĩ cũng không động đậy, đứa bé này thật biết điều, ngoan ngoãn làm người khác đau lòng.
"Tiểu Âm, một mình em quá cực khổ, sau này hãy để anh cùng chiến đấu với anh! Cho dù không vi chúng ta, cũng vì Tiểu An." Anh đã hạ quyết tâm không thể từ bỏ, không phải anh dũng cảm, chẳng qua tận mắt nhìn thấy cô yêu thương đứa bé, điều đó đã khích lệ dũng khí của anh, cũng khiến anh thấy hổ thẹn.
Nhìn anh, có thể nói là trong vòng mấy năm qua lần đầu tiên cô thấy ánh mắt đơn thuần thậm chí là khát vọng của anh, khi anh ủng hộ cô cũng dấy lên hi vọng.
Có thể không? Thật có thể không? Đứa bé sẽ không bị thương chứ? Cô sợ, mỗi ngày cô đều lo lắng, không có ngày nào cô không sợ.
"Hãy tin anh."
Gật đầu, anh nói không sai, Tiểu An phải đi ra ngoài, Tiểu An có cuộc sống riêng, cô cùng A Hào không thể chăm sóc bé cả đời.
Kỷ Văn Hào rất vui mừng, anh biết cô yêu thương con như vậy nhất định cô sẽ đồng ý.
Anh cũng không biết mình còn có cơ hội nhận được sự tha thứ của cô không?
Bỗng nhiên Kỷ Văn Hào nhớ lại cái rương của họ, không biết cô để cái rương đó ở đâu?
Anh còn cơ hội để mở nó ra không, giống như mở ra bí mật của hai người, mở ra ký ước tuổi xuân rực rỡ nhưng không thể gặp lại của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT