Họ băng qua phố tới chỗ chiếc mô tô ba bánh cổ của Nikki. Một chiếc BMW cũ rích đời hai, chắc chắn ra đời từ những năm 1960.
Cô chìa cho anh chiếc mũ bảo hiểm mà anh đã đội lúc đi.
- Bây giờ tính sao?
Khuôn mặt Nikki kín như bưng. Gỉa thiết về việc Jeremy đi dạt đang hiện rõ mồn một. Để có tiền, nó đã bán cây ghi ta đi rồi bán đấu giá chiếc máy quay. Nó đã bỏ trốn đồng thời hết sức đề phòng để không bị tìm ra. Và nhất là, nó có lợi thế hơn họ ba ngày.
- Nếu thằng bé đi như thế, chứng tỏ nó đang sợ, cô nói. Rất sợ.
Sebastian dang rộng hai tay ra dấu bất lực.
- Nhưng sợ cái gì chứ? Và tại sao nó lại không tin tưởng vào chúng ta?
- Bởi vì anh chính xác không phải là mẫu người biết cảm thông.
Anh chợt nảy ra một ý:
- Còn Camille? Có khi nào con bé nhận được tin tức gì từ anh trai nó không nhỉ?
Khuôn mặt Nikki bừng sáng. Đó là một khả năng cần khai thác. Cặp song sinh dù không gặp nhau thường xuyên nhưng mấy tháng gần đây chúng tỏ ra thân thiết với nhau hơn.
- Cô thử gọi cho con bé nhé?
- Tôi á? Cô sửng sốt.
- Tôi nghĩ như thế hay hơn. Tôi sẽ giải thích sau...
Trong khi Nikki bấm số di động của con gái, Sebastian gọi điện đến văn phòng. Joseph, quản lý xưởng của anh, đã gửi cho anh hai tin nhắn liên tiếp yêu cầu anh gọi lại khẩn cấp.
- Chúng ta đang gặp vấn đề lớn đấy, Sebastian. Farasio đã cố gọi cho cậu rất nhiều lần và họ phàn nàn là cậu toàn lờ cuộc gọi của họ đi.
- Tôi gặp trở ngại. Một chuyện bất ngờ.
- Nghe này, họ đã đột xuất ghé qua xưởng. Họ không thấy cậu đi làm. Họ muốn nghe xác nhận của cậu trước một giờ chiều. Một lời cam kết đại loại là cậu sẽ gửi lại bản giám định cho họ trước tối nay.
- Nếu không thì sao?
- Nếu không, họ sẽ gửi gắm việc kiểm định sang Furstenberg.
Sebastian thở dài. Sáng nay, anh đã mở phải cái vòi tuôn bực mình và giờ đang không biết khóa nó lại thế nào. Anh gắng hết sức bình tĩnh để đánh giá tình hình. Nhờ vào việc giám định của anh, vụ bán cây đàn của Carlo Bergonzi có thể mang lại cho anh khoản hoa hồng lên tới 150.000 đô la. Khoản tiền anh đã cho ghi vào ngân sách công ty và là khoản tiền anh cần để duy trì công ty ở mức ổn thoả. Nhưng ngoài chuyện thiệt hại về tiền bạc, để mất vụ Bergonzi này chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín. Thế giới violon thật nhỏ bé. Mọi chuyện sẽ lan rất nhanh.
Vụ bán hàng này là một sự kiện uy tín mà Furstenberg, đối thủ cạnh tranh lớn của anh, sẽ không bỏ lỡ dịp khuếch trương thanh thế hòng xoay chuyển tình thế có lợi cho họ.
Sebastian không hề huênh hoang. Hơn hai mươi năm nay, anh cộng tác cùng các nghệ sĩ: những kẻ tính cách đồng bóng, hay dao động, cả tin. Những nghệ sĩ diễn tấu sáng nắng chiều mưa nhưng cũng rất tài năng. Những nhạc công với bản ngã to quá cỡ luôn coi chuyện làm việc với thợ làm đàn giỏi nhất là vấn đề thể diện. Mà giỏi nhất, chính là anh! Gần hai thập kỷ qua, anh đã đưa Larabee & Con trai trở thành hiệu đàn nổi tiếng nhất nước Mỹ. Không chỉ có bàn tay khéo léo, người ta còn thừa nhận anh có một năng khiếu thật sự, một thính giác thính nhạy bậc nhất và khả năng thấu hiểu khách hàng sâu sắc, tất cả những điều ấy giúp anh có thể đưa ra những nhạc cụ cực kỳ phù hợp với cá tính và loại hình biểu diễn của mỗi khách hàng. Trong các kiểm tra ngẫu nhiên, violon của anh thường đánh bại đàn của nhà Stradivari và nhà Guarneri. Được công nhận xuất chúng, tên tuổi anh trở thành cái mác đảm bảo chất lượng tuyệt vời. Từ đó, các nghệ sĩ diễn tấu tới xưởng của anh để mua một chiếc “Larabee”. Nhờ vào danh tiếng này, anh đã có hàng chục khách hàng là những ngôi sao hàng đầu đang thống trị thế giới violon. Những ngôi sao mà anh đã chinh phục thành công vì lối suy nghĩ anh chính là người giỏi nhất, anh chính là người tài giỏi nhất có thể chăm lo đến nhạc cụ của họ hoặc làm thêm cho họ một cái mới đã dần dần hình thành. Nhưng vị trí này rất bấp bênh. Nó vừa dựa trên tài năng được nhìn nhận khách quan vừa dựa trên hiệu ứng trào lưu, một sự cân bằng vừa phải giữa truyền thông và những lời rỉ tai ưu ái, nhưng luôn dễ thay đổi. Hơn bao giờ hết, trong thời buổi khủng hoảng này, Furstenberg và một số nhà làm đàn nổi tiếng khác vẫn phục kích chờ thời, canh chừng từng bước sa chân nhỏ nhất của anh. Thế nên anh không thể để mất hợp đồng này. Chấm dứt tranh luận.
- Anh thay mặt tôi gọi điện lại cho họ nhé, anh đề nghị với Joseph.
- Chính cậu mới là người họ muốn nói chuyện.
- Nói với họ là tôi sẽ liên lạc với họ trong khoảng bốn mươi lăm phút nữa. Lúc đã về văn phòng. Họ sẽ có bản giám định trước tối nay.
Anh gác máy cùng lúc với Nikki.
- Camille không nhấc máy, cô giải thích. Tôi đã nhắn tin lại cho nó. Tại sao anh không muốn đích thân gọi cho nó?
Thay vì trả lời câu hỏi, anh báo trước với cô:
- Nghe này, Nikki, tôi sẽ phải ghé qua văn phòng.
Cô sững sờ nhìn anh chằm chằm.
- Ghé qua văn phòng ư? Con trai anh mất tích còn anh thì quay lại làm việc!
- Tôi cũng đang lo lắng chết đi được đây, nhưng tôi không phải là cảnh sát. Cần phải tiến hành...
- Tôi sẽ gọi Santos, cô ngắt lời anh. Chí ít anh ấy cũng biết phải làm gì.
Nói là làm. Cô bấm số người tình rồi kể với anh những điểm chính trong câu chuyện mất tích của Jeremy.
Sebastian nhìn cô, không nao núng. Cô đang cố khiêu khích anh, nhưng không ăn thua. Anh có thể làm gì chứ? Phải lần theo hướng nào cơ chứ? Không thể quyết định nổi, anh cảm thấy vừa lo lắng vừa bất lực.
Đến lúc này, sự can thiệp của cảnh sát lại khiến anh nhẹ lòng. Vả lại họ đã quá lần lữa mới báo cho nhà chức trách.
Trong lúc chờ cô kết thúc cuộc điện thoại, anh ngồi xuống vị trí con khỉ[1], đội chiếc mũ bảo hiểm bằng da vào – chắc chắn là không đúng tiêu chuẩn – rồi hạ cặp kính phi công to sụ xuống. Anh cảm thấy mình đang bị các sự kiện đè nặng, lấn lướt. Anh đang làm gì ở đây thế này, trong khoang sau của một chiếc xe kỳ quặc, phục trang lố lăng, kỳ cục? Theo cái mối rắc rối quái quỷ nào mà cuộc đời anh dường như đang mất kiểm soát vậy? Tại sao con trai anh lại cứ gây ra hết chuyện dại dột này đến chuyện dại dột khác? Tại sao đứa con gái mới mười lăm tuổi của anh lại nhồi nhét vào đầu cái ý nghĩ ngủ với bọn con trai? Tại sao sự nghiệp của anh lại đang có nguy cơ tan thành mây khói?
[1]. Trong thi đấu, đây là vị trí dành cho hành khách ngồi trên mô tô ba bánh, người này nhào lộn để giữ cân bằng cho chiếc xe.
Nikki gác máy rồi lại chỗ anh mà chẳng nói lời nào. Cô ngồi lên xe, vít ga, khiến động cơ rú lên rồi bất thần lao vọt vể phía kho cảng. Khuôn mặt bị gió bạt đi, mông và răng nghiến chặt, Sebastian bám chặt lấy chỗ mình ngồi. Anh đã bỏ quên áo khoác ở nhà cô và giờ đang run lập cập trong bộ trang phục lịch thiệp, nhưng mỏnh manh. Trái ngược với vợ cũ, anh thích ở nhà hơn là ra đường. Không phải kiểu người thích du lịch bụi, anh cảm thấy thoải mái trong tiện nghi xa hoa của chiếc Jaguar hơn là màn tra tấn trên chiếc xe bập bênh này. Nhất là khi dường như cô thấy thích thú một cách tinh quái với việc tăng tốc mỗi lần thấy một ổ gà hiện ra trên đường.
Rốt cuộc họ cũng đến trước cái nhà máy cũ nơi có căn hộ của Nikki.
- Tôi sẽ lên cùng cô để lấy áo khoác của tôi, anh báo trước trong lúc xuống xe. Tôi để chìa khóa ô tô trong đó.
- Anh muốn làm gì thì làm, cô đáp lại mà không buồn nhìn anh. Tôi thì tôi sẽ đợi Santos.
Anh theo cô vào cầu thang. Khi đến hết cầu thang, cô mở cánh cửa kim loại dẫn vào căn hộ rồi hét lên kinh hoàng khi tiến vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT