Trương Hoa đi chơi với các đồng nghiệp đến muộn mới về nhà. Vào phòng một cái
là nằm lăn ra giường, nhìn căn phòng lạnh ngắt đột nhiên nhớ đến câu:
“Sự cô đơn sau khi phồn hoa qua đi mới thật là thấm thía”. Đây có lẽ
cũng là lí do Trương Hoa không muốn ra ngoài tiệc tùng, tan làm là về
thẳng nhà, như vậy sẽ dễ dàng thích nghi với sự yên tĩnh và cô đơn hơn.
Trương Hoa lại nhìn bức tranh chữ trên tường, lại bắt đầu nhớ con gái. Gần hai tuần rồi không được gặp con gái, không biết nó thế nào rồi. Trương Hoa
ngoảnh đầu lại nhìn bên cạnh mình, thật hi vọng có con gái nằm bên cạnh.
Trần Dĩnh đang ngồi đằng sau quầy thu ngân tính toán, chợt nghe thấy tiếng
Tiểu Lộ chào “thầy Trương” liền ngẩng đầu, thấy Trương Hoa đang bước
vào. Trần Dĩnh nhìn đồng hồ, lúc này là hơn hai giờ chiều, thầm nghĩ sao Trương Hoa lại xuất hiện vào lúc này?
Trương Hoa đến trước mặt Trần Dĩnh. Trần Dĩnh liền nói: “Sao anh lại đến đây?”
“Anh định chiều nay đưa Tỉnh Tỉnh đi chơi!”
Trần Dĩnh im lặng một lát rồi nói: “Em đang bận, phải hơn năm giờ mới đi được!”
Trương Hoa liền nói: “Vậy anh đợi em!” nói rồi liền đi ra. Trần Dĩnh nhìn
theo Trương Hoa, trong lòng tự hỏi tại sao mình lại như vậy, cứ thầm
mong anh đến thăm con gái, đến khi anh đến thật lại từ chối. Trần Dĩnh
tự nhiên thấy hận Trương Hoa, thầm nhủ: Chẳng nhẽ không thể nói dăm ba
câu năn nỉ sao? Nói thêm vài câu là cô sẽ lập tức đến nhà trẻ đón Tỉnh
Tỉnh mà!
Trần Dĩnh cũng không biết Trương Hoa đi đâu, có quay
lại nữa không? Nghĩ vẩn vơ một lúc, đột nhiên lại tự hỏi không biết có
phải anh và Cổ Vân Vân đang đi với nhau không? Mải nghĩ vẩn vơ nên tính
toán loạn hết cả lên.
Đến năm rưỡi chiều, Trần Dĩnh thấy Trương
Hoa vẫn chưa xuất hiện, thường ngày Trần Dĩnh đã về từ sớm rồi, bởi vì
còn phải đón con gái về nhà. Lúc này cô thầm nhủ, đợi thêm năm phút nữa
mà Trương Hoa vẫn không đến thì mình sẽ đi. Nhưng cứ như vậy hết lần này đến lần khác, mãi đến tận sáu giờ chiều, Trần Dĩnh biết không đi cũng
không được.
2.
Trần Dĩnh đi ra, nhìn quanh một lượt phát hiện xe của Trương Hoa đang đỗ cách đó không xa. Trần Dĩnh liền đến
gần, Trương Hoa đã kéo cửa sổ xuống hút thuốc. Thấy Trần Dĩnh đến gần
anh liền đẩy cửa xe ra, nói: “Chẳng phải bảo hơn năm giờ là có thể đi
rồi sao, sao dây dưa đến tận sáu giờ vậy?”
Trần Dĩnh thật muốn
mắng cho Trương Hoa mấy câu, sao không chạy vào trong cửa hàng hỏi xem
tình hình thế nào? Trần Dĩnh vừa ngồi trong xe đã nói: “Anh hút hết bao
nhiêu thuốc rồi? Mở cửa xe mà mùi vẫn còn nồng nặc như thế này?”
Trương Hoa nói: “Từ hai giờ đến sáu giờ, không hút thuốc thì làm sao mà chịu nổi!”
“Anh không biết đi đâu đó một lúc à?”
“Chẳng có việc gì cả, chi bằng ngồi trong xe cho lành!”
Trần Dĩnh không biết nói gì hơn, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Cô vội nói: “Mau đi thôi, chưa bao giờ em đón Tỉnh Tỉnh muộn thế này, con bé chắc
sốt ruột lắm!”
Sống chung đã lâu nên con gái cũng có tình cảm
với Trương Hoa, giờ gần hai tuần không gặp, vừa nhìn thấy Trương Hoa con bé đã tỏ vẻ vui mừng lắm, ngồi trong lòng Trương Hoa mà cứ cười khanh
khách. Trần Dĩnh nhìn cảnh tượng này chợt thấy xót xa trong lòng.
Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh, khẽ nói: “Anh có thể qua thăm nơi ở mới của em không?”
Trần Dĩnh vốn định từ chối, đợi Trương Hoa nói vài lần mới đồng ý nhưng nghĩ thầm với tính cách của anh thì không nên, cô liền nói: “Chúng ta đi
thôi!”
Trần Dĩnh đi lên trước, Trương Hoa ôm con gái đi phía sau, nói: “Tối em không mua đồ về nấu ăn à?”
Trần Dĩnh nói: “Bởi vì sợ không có thời gian nên em thường mua một lần thật nhiều đồ để tủ lạnh!”
Vào phòng, Trần Dĩnh nói: “Anh trông con một lát, em đi chuẩn bị cơm tối!”
Trương Hoa ôm con nhìn quanh căn hộ, sau đó nói với Trần Dĩnh: “Môi
trường cũng được đấy!”, rồi nhân lúc Trần Dĩnh đang làm cơm trong phòng, anh đã lén lấy mấy bức ảnh chụp con gái ở trong ngăn kéo.
3.
Trần Dĩnh bày biện thức ăn xong liền nói: “Trong nhà không có bia đâu!”,
Trương Hoa nói: “Không sao, ăn cơm thôi là được rồi! Tối qua anh cũng
uống hơi nhiều!”
Trần Dĩnh nói: “Xem ra không có em với Tỉnh Tỉnh anh vẫn sống tốt nhỉ!”
Trương Hoa thầm cười khổ, vốn định nói đây là lần đầu tiên anh uống rượu bên
ngoài kể từ khi hai mẹ con chuyển ra ngoài ở, hơn nữa lại đi cùng với
đồng nghiệp, nhưng cuối cùng lại thôi không nói. Trần Dĩnh ôm con gái,
nói: “Để em ôm con cho anh ăn uống thoải mái, em vừa ôm con vừa ăn quen
rồi!”
Trương Hoa nói: “Ngày mai anh phải đi tỉnh khác đào tạo vài ngày!”
“Anh lại bắt đầu bận rồi à?”
“Mấy ngày trước là bắt đầu bận rộn rồi!”
Câu nói này có thể an ủi Trần Dĩnh chút ít, khiến cô nghĩ rằng Trương Hoa không đến thăm con gái là bởi vì bận công việc.
Hai người trầm ngâm ăn cơm. Ăn xong, Trương Hoa bế con gái, Trần Dĩnh thu
dọn ở trong bếp. Đợi Trần Dĩnh thu dọn xong đi ra, Trương Hoa nói: “Nếu
không còn chuyện gì thì anh về đây!”
Trương Hoa nói một cách rất miễn cưỡng, thầm hi vọng Trần Dĩnh có thể giữ mình ở lại thêm chút nữa.
Trần Dĩnh cũng không muốn Trương Hoa vừa ăn xong đã đi ngay, cứ nghĩ anh sẽ ở lại thêm một lúc, thậm chí còn tưởng ăn cơm xong anh sẽ dẫn con gái ra
ngoài đi dạo một chút. Trần Dĩnh cũng không biết tại sao không lên tiếng giữ anh lại mà chỉ ậm ừ.
Trương Hoa đặt con gái lên giường, lấy tay chọc nhẹ vào bụng con trêu đùa khiến Tỉnh Tỉnh cười khanh khách.
Trương Hoa hôn lên mặt con gái rồi đứng dậy nói với Trần Dĩnh: “Thôi anh đi đây!
Trần Dĩnh khẽ ậm ừ.
Trương Hoa ra khỏi cửa rồi, Trần Dĩnh chợt thấy căn phòng như trống rỗng, lại ngoảnh sang nhìn con
gái đang ngồi trên giường, đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm ra cửa, có vẻ
như cũng thất vọng. Trần Dĩnh bỗng thấy hơi hối hận đã để Trương Hoa
đến, vốn dĩ cô và con gái đã quen với cuộc sống không có anh, giờ đột
nhiên anh đến rồi đi khiến cả hai không khỏi hụt hẫng.
4.
Trương Hoa đặt ảnh con gái ra đằng sau gương chiếu hậu. Trước đây anh cũng đặt ảnh con gái ở đó, về sau Trần Dĩnh nói đừng vì mải nhỉn ảnh con gái mà
mất tập trung khi lái xe, vì vậy cô đã lấy nó xuống.
Trương Hoa
lái xe với tốc độ rất chậm, cũng không biết về sớm để làm gì. Anh hơi
hối hận đã nói về sớm thế, rồi lại tự nhủ sao Trần Dĩnh không giữ mình
lại? Con người có lẽ là vậy, cứ thích giày vò người khác và giày vò bản
thân mình.
Trương Hoa lái xe chầm chậm, trong lúc lái xe còn đưa mắt nhìn sang hai bên đường, rồi đột nhiên anh nhìn thấy một cái bóng
quen thuộc, nhìn kĩ hóa ra là Ngô Tĩnh. Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh, thầm
nghĩ: Nếu như lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này trên đường, chắc chắn sẽ bị cô ấy thu hút.
Ngô Tĩnh vẫn ăn mặc rất đơn giản, mái tóc dài đung đưa theo nhịp bước chân, khẽ lay động theo làn gió nhẹ, từ cô toát lên vẻ cô độc, dường như chẳng có liên quan gì đến những con người và
sự vật xung quanh.
Trương Hoa từ từ lái xe đến gần cô, mở cánh cửa kính xuống, nói vọng ra: “Ngô Tĩnh”
Trên đường lúc này không nhiều xe lắm nên không mấy ồn ào, Trương Hoa gọi vài câu là Ngô Tĩnh đã nghe thấy.
Ngô Tĩnh lại gần, thấy Trương Hoa liền nói: “Sao lại là anh?”
Trương Hoa đẩy cửa xe ra, nói: “Vào đi!”
Ngô Tĩnh ngồi vào trong, cưởi bảo: “Sao về sớm thế, không đi thưởng thức cuộc sống về đêm à?”
“Anh làm gì có cuộc sống về đêm!”
Ngô Tĩnh khẽ nhoẻn miệng cười
Trương Hoa hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Đến chỗ thuê sách đổi cuốn sách thôi!”
Trương Hoa ngạc nhiên nói: “Tại sao phải đi xa như thế để thuê sách?”
Ngô Tĩnh cười: “Chỉ có cách này mới có thể ép bản thân buổi tối thỉnh thoảng ra ngoài đi bộ!”
5.
Trương Hoa đưa Ngô Tĩnh đến dưới chân chung cư, Ngô Tĩnh xuống xe rồi nói:
“Nếu cảm thấy chán quá thì lên nhà em ngồi một lát đi!”
Trương Hoa đi theo Ngô Tĩnh lên tầng, vừa đi vừa hỏi: “Sao em biết anh đang chán?”
Ngô Tĩnh nói: “Buổi tối không nhiều xe lắm, nếu không phải đang chán sao anh lại lái xe chậm đến mức có thể nhìn thấy em chứ?”
Vào phòng, Ngô Tĩnh đặt sách lên bàn, nói: “Em đi đun nước nhé!”
Trương Hoa nhìn tên sách: “Mặt trời mọc ở Tequila”, liền hỏi: “Sách gì đây?”
Ngô Tĩnh liền nói từ trong phòng bếp vọng ra: “Tiểu thuyết trinh thám đấy!”
“Con gái mà đọc mấy cái đáng sợ này à?”
Ngô Tĩnh đi ra, ngồi xuống giường đối diện Trương Hoa nói: “Mẹ con cô ấy chuyển đi bao lâu rồi?”
“Em biết mẹ con cô ấy chuyển ra ngoài rồi à?”
Ngô Tĩnh vẫn mỉm cười nói: “Nếu có con gái ở nhà chắc anh đã về nhà từ lâu rồi!”
Trương Hoa nói: “Chuyển đi được gần hai tuần rồi!”
“Anh đã đi thăm con gái chưa?”
“Đi rồi”.
“Như thế còn được, ít nhất anh đã có thể bình thản đối mặt với vấn đề, nếu anh nói với em là chưa đi, em sẽ khinh thường anh
Trương Hoa nghe vậy liền không dám nói đến tận hôm nay mới đi thăm hai mẹ con Trần Dĩnh.
Trương Hoa đột nhiên hỏi: “Ngô Tĩnh, em cảm thấy con người chủ yếu sống vì cái gì?”
“Quan chức sẽ nói là vì dân lành, các ngôi sao sẽ nói là vì fan hâm mộ, các
nhà doanh nghiệp sẽ nói là vì xã hội, những điều này thật vô nghĩa,
người thường nói là thực tế nhất, sống vì bố mẹ, vì con cái”.
Ngô Tĩnh nói tiếp: “Thực ra theo tâm lý ích kỉ của con người mà nói, tất cả mọi người trước tiên phải sống cho mình đã!”
Trương Hoa nói: “Anh thấy cũng đúng, có rất nhiều liệt sĩ đã sống vì quốc gia mà!”
Ngô Tĩnh nói: “Cái anh nói đến là trong tình huống đặc biệt, em nói đến là
cả quá trình của cuộc đời kìa. Em nghĩ những liệt sĩ ấy trước khi ra
chiến trường chắc chắn đều không muốn rằng người hi sinh sẽ là mình!”
6.
Ngô Tĩnh bê nước sôi ra, hỏi Trương Hoa uống trà hay uống nước lọc. Trương Hoa nói: “Uống nước lọc là được rồi!”
Ngô Tĩnh nói: “Em đã mua chè rồi, nhưng thường ngày cũng toàn uống nước lọc!”
Trương Hoa lại nói: “Con người nhiều lúc thật kì lạ. Thực ra con người có thể
sống theo nhiều cách, nhưng đa số đều lựa chọn kiểu sống không hạnh phúc nhất!”
Ngô Tĩnh nói: “Tại sao anh lại nói vậy?”
“Cứ nói như em, sống xa quê hương, ở đây chẳng có bạn bè hay người thân thích,
đa phần những người quen biết đều là đồng nghiệp, có quan hệ làm ăn với
nhau, nhưng cuối cùng em vẫn chọn cách sống này!”
“Có thể đấy là do sự bất lực trước vấn đề sinh tồn. Hiện giờ quá trình đô thị hóa quá
nhanh, những thanh niên đô thị càng ngày càng nhiều”.
“Đúng thế, nhìn những thanh niên ở xung quanh ngày ngày vội vã đến rồi vội vã ra
về, đến cuối cùng vẫn chẳng biết bận rộn là vì ai, lại cũng chẳng biết
bận rộn như thế sẽ thu lại được cái gì?
“Bận rộn cũng là một phần trong quá trình sinh tồn. Có thể trong lòng mọi người vẫn tồn tại một chút lí tưởng nào đó!”
“Nhưng thực tế, bận rộn liệu có tỉ lệ thuận với kết quả hay không? Đừng nói em là người ở tỉnh khác đến, ngay như anh là người ở bản địa, vậy mà một
năm liệu có được bao nhiêu thời gian dành cho bố mẹ? Vì vậy càng nghĩ
càng thấy mông lung, rốt cuộc mình đang bận rộn vì cái gì, rốt cuộc đang sống vì cái gì?”
Trương Hoa lại nói tiếp: “Bất lực nhất là, rõ
ràng là hiểu rõ những điều này nhưng vẫn cứ thụ động tiếp nhận kiểu sống này, công việc bề ngoại thì có vẻ năng động, căng thẳng và kích thích,
nhưng trở lại với không gian riêng tư lại cảm thấy vô cùng trống trãi và hụt hẫng.”
Ngô Tĩnh cười: “Có lẽ sự phát triển của xã hội có
cái lợi cũng có cái hại, nếu tư tưởng không theo kịp với bước chân phát
triển của xã hội thì hoặc là xã hội đau khổ, hoặc là cá nhân đau khổ!”
Ngô Tĩnh lại tiếp tục: “Đáng tiếc là xã hội không bao giờ đau khổ, vì vậy đau khổ đương nhiên thuộc về cá nhân rồi!”
Trương Hoa cũng lặp lại: “Đúng thế, xã hội mãi mãi không bao giờ đau khổ, chỉ có cá nhân đau khổ thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT