Trần Dĩnh nằm trên giường, đồng hồ đã chỉ sang 0 giờ nhưng cô vẫn chưa ngủ
được. Nhìn con gái nằm ngủ sau bên cạnh, lại nhìn lên bức họa viết chữ
“Tỉnh Tỉnh” treo trên giường… Ở đây trước kia chỉ có đồ của cô và Trương Hoa, giờ có thêm đồ của con gái nữa, cũng có thêm hồi ức về một người
phụ nữ khác.
Bây giờ nhìn đến bất cứ góc nào trong căn phòng này đều phảng phất có dấu tích của con gái và Trương Hoa. Trần Dĩnh nằm
trên giường, trong lòng thầm mong Trương Hoa có thể đột ngột xuất hiện,
hoặc giống như trước đây, thỉnh thoảng anh về rất muộn, cô tỉnh lại đã
thấy anh nằm bên cạnh mình rồi, nhưng Trần Dĩnh biết lần này là không
thể.
Có lẽ vì đêm qua gần như không ngủ nên Trần Dĩnh từ từ
thiếp đi trong sự mệt mỏi. Buổi sáng, bị tiếng khóc của con đánh thức,
cô lại vội vàng ngồi dậyTrần Dĩnh đưa con đến nhà trẻ rồi bắt đầu đến
trung tâm môi giới nhà cửa. Năm ngoái cô đã bàn chuyện mua nhà với
Trương Hoa, giờ cô biết chuyện ấy là không thể, hiện nay việc quan trọng nhất phải làm là cố gắng làm ăn cho tốt, cố hết sức để cho con gái có
một tương lai hạnh phúc hơn.
Trần Dĩnh đã từng nghĩ đến chuyện
rời khỏi thành phố này, nhưng lí trí bảo cô hiện giờ không thể làm như
thế. Cho dù thế nào cửa hàng hoa tươi cũng là nguồn cung cấp kinh tế để
cô duy trì cuộc sống, ngoài ra, đổi môi trường sống cũng không có lợi
cho sự trưởng thành của cô gái.
Trần Dĩnh nói với người môi
giới, căn hộ nhỏ một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải có không
khí tốt, hơn nữa phải thật nhanh, tốt nhât là trong hai ngày tới. Đương
nhiên Trần Dĩnh cũng yêu cầu địa chỉ căn hộ phải ở gần với cửa hàng hoa
tươi của cô. Có lẽ trong tiềm thức của cô, gần cửa hàng hoa cũng có
nghĩa là ở gần Trương Hoa một chút.
Ra khỏi văn phòng nhà đất,
Trần Dĩnh đi thẳng đến cửa hàng hoa, cô quyết định tiếp theo sẽ dốc toàn bộ sức lực cho chuyện buôn bán. Con gái là toàn bộ hi vọng của cô, phải có số vốn kha khá mới có thể yên tâm về tương lai của con.
2.
Sau khi ăn đêm xong về nhà nghỉ, Trương Hoa ngủ li bì đến tận chiều hôm sau mới tỉnh. Ra khỏi nhà nghỉ, đi ăn uống xong, anh châm điếu thuốc rít
vài hơi rồi đi lang thang trên đường.
Trương Hoa cảm thấy thật
khôi hài, xin nghỉ cả tháng trời mà lại chẳng có việc gì để làm. Vốn dĩ
nghĩ cho dù không đi du lịch thì cũng được ở nhà chơi với con gái, hoặc
dẫn con gái ra ngoài đi dạo, nhưng hiện giờ đến nhà anh cũng chẳng buồn
về.
Bây giờ mới là ngày nghỉ thứ hai, vẫn còn cả một quãng thời
gian dài đằng đẵng phía sau. Nhìn dòng người tấp nập qua lại, Trương Hoa cảm thấy họ đều hạnh phúc hơn mình, ít nhất họ cũng có việc để mà làm,
ít nhất như thế cuộc sống của họ cũng đầy ắp. Trước đây mỗi khi tâm
trạng hụt hẫng không vui, anh thường tìm Lí Dương Uy uống rượu, giờ cậu
ta kết hôn rồi, không thể cứ làm phiền thế được.
Trương Hoa lại
nghĩ đến Trần Dĩnh, bản thân anh cũng không hiểu rõ yêu cô hay hận cô
nữa. Chỉ có một điều anh có thể khẳng định đó là không thể chấp nhận
chuyện cô có quan hệ với người đàn ông khác. Hồi đầu nhìn thấy cô và Lục Đào vào khách sạn, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ ngay đến chuyện ly hôn, giờ phản ứng đầu tiên của anh vẫn là
Bao lâu nay anh luôn
nghĩ sẽ quên đi những chuyện quá khứ, cũng cố gắng để né tránh những
chuyện này. Dạo này có Trần Dĩnh và con gái ở bên cạnh quả thực anh gần
như đã quên chuyện quá khứ, cũng đã nhìn thấy bóng dáng của một tương
lai hạnh phúc.
Trương Hoa thậm chí còn thầm nhủ với mình, trước
đây chưa thực sự yêu và tìm hiểu Trần Dĩnh, quá trình tìm hiểu giờ mới
thực sự bắt đầu. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Đào, anh mới phát hiện
mình không thể nào gạt bỏ chuyện này, cho rằng đã quên hết chuyện xưa
chỉ là tự lừa gạt mình.
3.
Trương Hoa đang đi lang
thang, đột nhiên ngẩng đầu lên mới biết mình đã đến nơi Ngô Tĩnh ở trong vô thức. Trương Hoa thầm nghĩ, không biết cô ấy có còn ở đây không?
Nếu như không phải tối hôm trước đi ăn tình cờ gặp Ngô Tĩnh, có lẽ anh đã
quên cô gái này rồi. Hồi đầu mới quen anh thấy cô rất giống Trần Dĩnh,
về sau mới phát hiện cô và Trần Dĩnh khác biệt quá lớn, cô điềm đạm,
thông minh, lí tính và thực tế hơn Trần Dĩnh nhiều, hay nói cách khác,
đây là mẫu con gái lí trí, cô biết cái gì đáng để làm, cái gì không đáng để làm.
Trương Hoa không thích mẫu con gái như thế này, ít nhất cũng không chọn mẫu con gái này làm vợ. Nhưng Trương Hoa biết, mẫu con
gái như thế này đáng để trở thành một người bạn tâm sự, cô ấy có thể cho anh những lời khuyên có giá trị, sẽ an ủi anh được phần nào khi anh
đang mông lung không tìm thấy lối ra.
Trương Hoa lấy điện thoại
ra gọi đến số của Ngô Tĩnh. Có lẽ trong lòng Trương Hoa lúc này thực sự
rất trống trãi, hụt hẫng, rất muốn tìm ai đó để nói chuyện. Ngô Tĩnh
nhận được điện thoại của Trương Hoa thì ngạc nhiên lắm, sau đó hỏi anh
có việc gì? Trương Hoa nói: “Em vẫn ở chỗ cũ chứ? Nếu tiện thì tối nay
đi đâu đó ngồi một lát đi!”
Ngô Tĩnh nói: “Em đang ở nhà nấu cơm, nếu anh ở gần đây có thể lên nhà em ngồi, em ở phòng 305.”
Lúc Trương Hoa gõ cửa, Ngô Tĩnh từ trong bếp chạy ra mở cửa, sau đó nói: “Mau vào đi, em đang bận trong bếp một chút!”
Trương Hoa vào nhà rồi, Ngô Tĩnh lại vội vàng chạy vào bếp.
Trương Hoa nhìn căn phòng, nhà bếp nối liền với phòng khách. Trương Hoa cườiòn nhớ trước đây em không cho anh lên cơ mà, sao giờ lại cho anh vào nhà
thế?”
Ngô Tĩnh ở trong bếp cười, nói vọng ra: “Trước đây có đồ
đạc của anh ấy ở đó, chắc chắn không thể cho anh lên rồi!” Trương Hoa
biết Ngô Tĩnh đang nhắc đến Lưu Vân Đông.
4.
Ngô Tĩnh
bày biện thức ăn lên một cái bàn nhỏ, hỏi Trương Hoa đang ngồi trên
giường: “Anh ăn cơm chưa?” Trương Hoa nói: “Anh ăn rồi!”
Ngô Tĩnh cười bảo: “Nếu anh chưa ăn em cũng không thể bảo anh ăn cùng được, vì em chỉ chuẩn bị đồ ăn cho một người mà!”
Trương Hoa lắc đầu: “Đúng là thực dụng quá!”
Trương Hoa phát hiện nói chuyện với Ngô Tĩnh thực sự rất nhẹ nhõm. Ngô Tĩnh vừa ăn vừa nói: “Hình như anh có tâm sự thì phải?”
“Sao em lại nói vậy?”
“Tối qua lúc anh ăn nhìn vẻ mặt anh có vẻ không bình thường, hơn nữa nếu
không phải vì buồn chán hay hụt hẫng thì anh chạy đến chỗ em làm gì?”
Trương Hoa cũng ngồi xuống cạnh cái bàn nhỏ, nói: “Em quả thật rất thông minh!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Đáng tiếc trong cái xã hội này, người thông minh thường không thành công!”
“Tại sao?”
“Người thông minh thường dồn tâm sức lên những việc không cần phải thông minh, hơn nữa người thông minh thường nghĩ rất nhiều, làm việc phải tính toán thiệt hơn!”
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi gật gù: “Cũng phải!”
Ngô Tĩnh đột nhiên hỏi: “Là con trai hay con gái?”
Mới đầu Trương Hoa cũng không hiểu Ngô Tĩnh hỏi cái gì, sau mới hiểu ra liền nói: “Là con gái!”
Ngô Tĩnh nói: “Tết năm ngoái nhìn thấy bụng vợ anh đã to lắm rồi, tính ra
giờ chắc sắp một tuổi rồi đấyTrương Hoa nói: “Còn chưa đầy hai tháng là
tròn một tuổi!”
Ngô Tĩnh lại nói: “Nếu như em đoán không nhầm thì vợ cũ và con gái đang ở nhà anh?”
Trương Hoa có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao em biết?”
Ngô Tĩnh nói: “Mặc dù em và Lưu Vân Đông đã chia tay nhưng thỉnh thoảng vẫn cùng ăn cơm, em biết anh với cô Vân chưa có tiến triển gì nhiều, vì vậy cảm thấy chắc vợ cũ của anh vẫn còn ở đây. Nếu họ vẫn đang ở đây chắc
chắn sẽ ở trong nhà anh!”
Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh: “Có thể em còn thông minh hơn cả tưởng tượng của anh!”
5.
Hai người trầm ngâm hồi lâu, Ngô Tĩnh đột nhiên nói: “Em từng suy nghĩ chuyện vì sao anh ly hôn!”
Trương Hoa cười: “Tự nhiên đi nghĩ chuyện đó làm gì?” Ngô Tĩnh cũng cười: “Vì
vậy mới nói người thông minh thường thích bỏ thời gian vào những việc
không cần thiết mà!”
Trương Hoa cười: “Em quả thật rất thực tế, thẳng thắn thừa nhận mình thông minh!”
Ngô Tĩnh nói: “Để người khác nhận ra sự thông minh của mình không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo đâu!”
“Em phân tích thế nào rồi?”
“Hai người đã có con gái với nhau rồi, chứng tỏ chuyện vợ chồng không phải
vấn đề, cũng không có chuyện một trong hai người có trở ngại về sinh lí. Hôm ở chợ em đã gặp vợ cũ của anh rồi, không thể nói là cực kì xinh đẹp nhưng cũng phải đưa vào dạng xinh đẹp, hay nói cách khác không thể có
chuyện một trong hai bên bất mãn về diện mạo của đối phương. Xét từ cử
chỉ, hành vi của hai người cũng không thể tồn tại vấn đề về tính cách.
Quan trọng hơn nữa là, xét từ việc cùng nhau đi chợ và cảm giác của đôi
bên, em thấy cả hai vẫn còn tình cảm với nhau.”
Trương Hoa nói: “Nói như vậy có nghĩa là giữa bọn anh không tồn tại vấn đề gì rồi!”
“Cuối cùng em nghĩ đến một chuyện, đó là một trong hai bên có hành vi phản
bội, mặc dù nhìn diện mạo, cả hai đều không giống người sẽ làm chuyện
này, nhưng em chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân đó
Trương Hoa phát hiện càng nói chuyện với Ngô Tĩnh càng dễ dàng nhìn thẳng vào vấn đề,
bởi vì người thông minh đi với nhau thường không muốn giấu giếm điều gì. Trương Hoa hỏi thẳng: “Thế em cảm thấy là ai có vấn đề?”
Ngô
Tĩnh nói tiếp: “Em chưa tiếp xúc với vợ cũ của anh, nhưng em có qua lại
với anh một thời gian, xét từ cách đối đãi của anh với cô Vân kia em
thấy, khả năng ngoại tình của anh không lớn, hơn nữa có thể nhận ra anh
có tư tưởng khá truyền thống, vì vậy cuối cùng em đưa ra kết luận, vợ cũ của anh từng ngoại tình, theo như tư tưởng truyền thống của anh chắc
chắn anh không thể chấp nhận nổi điều này.”
Ngô Tĩnh lại bổ sung thêm một câu: “Thậm chí em cảm thấy anh tiếp cận em có thể là bởi vì em có chỗ nào đó giống như vợ cũ của anh!”
Trương Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh thừa nhận, hồi đầu anh cảm thấy một số cử chỉ của em rất giống cô ấy!”
6.
Ngô Tĩnh nói tiếp: “Em dám nói hai ngày nay anh không ở nhà!”
Trương Hoa nói: “Đáng nhẽ anh nên cảm thấy kinh ngạc với khả năng phán đoán
của em, nhưng hiện giờ anh không còn thấy kinh ngạc với bất cứ phán đoán nào của em nữa!”
Ngô Tĩnh bật cười: “Nếu như anh ở với vợ cũ và con gái, sao có thể một giờ sáng chạy ra ngoài ăn một mình, mà cho dù
có thể ra ngoài ăn giờ đó thì cũng không phải là bộ dạng và vẻ mặt đó
được!”
“Em nên đổi sang việc khác đi!”
“Thám tử tư?”
“Đúng là anh nghĩ vậy đấy!”
Ngô Tĩnh tiếp tu5c cười bảo: “Có phải hiện giờ anh không biết nên làm thế nào để xử lí mối quan hệ giữa anh và vợ cũ không?”
Trương Hoa nói: “Đúng là như thế, giả sự anh với cô ấy chưa có con với nhau,
mọi chuyện có thể thay đổi rất dễ dàng. Nhưng bây giờ dù gì cũng có con
rồi, cũng muốn vì con mà xây dựng một gia đình hoàn chỉnh, muốn quên đi
những chuyện ấy nhưng phát hiện anh không làm được!” nói: “Như thế chứng tỏ anh đã thừa nhận những suy đoán của em về vợ cũ của anh là chính
xác?”
Trương Hoa gật gù: “Anh chưa từng phủ nhận mà!”
“Mỗi người đều cần phải nhìn thẳng vào nội tâm của mình, nếu có thể bỏ qua
tất cả những gì nên bỏ qua thì cứ làm theo cái suy nghĩ ấy, nhưng nếu
thực sự không bỏ qua được thì nên học cách từ bỏ!”
“Có thể từ bỏ hay không không phải nói một hai câu là giải quyết được!”
“Hiện giờ có hai điểm khiến anh không thể bỏ qua. Một là quá khứ của vợ anh,
hai là con gái anh. Đương nhiên em không biết tình cảm của anh dành cho
vợ cũ có đến mức có thể hay không thể từ bỏ. Đó chính là điểm anh cần
phải cân nhấc cho chính xác, sau đó thử so xem điểm nào mới là điểm quan trọng nhất khiến anh không thể bỏ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT