Mọi người đang uống thì đột nhiên Tỉnh Tỉnh bò đến chân Trần Dĩnh. Trần
Dĩnh ôm con lên, nói: “Đói rồi phải không?”, sau đó gắp một ít thức ăn
cho con ăn. Lí Dương Uy nói: “Giờ nó đã biết ăn thức ăn rồi à?”
Trần Dĩnh nói: “Chỉ ăn được cái gì mềm mềm thôi a
Trương Hoa nói: “Thức ăn đã là gì, tôi còn cho nó uống bia rồi cơ đấy!”
Trần Dĩnh cười: “Mấy hôm trước anh ấy cứ một mực kề cốc bia vào miệng Tỉnh
Tỉnh, kết quả là con bé uống thật, cũng không hẳn là uống, chỉ là liếm
liếm tí xíu thôi!”, sau đó nhìn sang Trương Hoa nói: “Sau này anh đừng
cho con uống bia nữa, nếu không sau này nó sẽ bị anh đào tạo thành con
ma men mất!”
Nhã Vận đột nhiên nói: “Em nhìn thấy em bé có một
cái răng rồi, nhỏ xíu, chỉ như cái chấm nhỏ!”, sau đó đứng dậy đi đến
bên Trần Dĩnh, đưa tay vào miệng Tỉnh Tỉnh, nói: “Cưng à, cắn cô đi
nào!”
Trương Hoa cầm cốc lên nói: “Chị Trương, cám ơn chị thời
gian qua đã vất vả chăm sóc Tỉnh Tỉnh, thường ngày bận rộn quá, em cũng
ít khi nói chuyện với chị, chị đừng để bụng nhé!”
Chị Trương vội nói: “Đấy là việc của người giúp việc chúng tôi mà, tôi chỉ lo chăm
Tỉnh Tỉnh không tốt sẽ khiến cô câu phải lo lắng thôi!”
Ăn cơm
xong, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Một lát sau, Lí Dương Uy và Kỉ Oanh chuẩn bị về, Trần Dĩnh liền nói: “Để Trương Hoa
tiễn hai người!”
Lí Dương Uy nói: “Cậu ta dám tiễn nhưng anh không dám ngồi đâu!”
Trần Dĩnh cười: “Anh ấy thường xuyên uống bia rượu rồi lái xe mà, chắc là không sao đâu!”
Trần Dĩnh chẳng qua cũng chỉ là nói xã giao thế thôi chứ trong lòng cũng rất lo Trương Hoa sẽ lái xe đưa Lí Dương Uy và Kỉ Oanh về thật.
Lí
Dương Uy vẫn một mực bảo tự bắt xe về, Trương Hoa nói: “Không tin tưởng
tay lái của tôi thì tôi cũng không ép!” Đợi họ về cả rồi, Lưu Huệ Anh
liền nói: “Hay là tối nay Nhã Vận về nhà chị ngủ đi, ở đây chắc là không có chỗ ngủ rồi!”
Trần Dĩnh nói: “Không cần đi xa thế dâu, thuê
một phòng cho con bé ở nhà nghỉ bên cạnh cũng được mà!”, sau đó nói với
Nhã Vận: “Trong nhà vẫn còn quần áo của em, hay là em tắm rửa đi rồi hãy ra nhà nghỉ, chị sợ tắm rửa ở nhà nghỉ không được sạch sẽ!”
Nhã Vận tắm rửa xong, Trần Dĩnh liền đưa Nhã Vận đi thuê phòng. Lưu Huệ Anh cũng xuống nhà theo. Sau khi ra ngoài, Trần Dĩnh nói với Lưu Huệ Anh:
“Uống chút bia đó không sao chứ?”
Lưu Huệ Anh nói: “Không sao đâu!”
Trần Dĩnh liền bảo: “Vậy tớ đưa Nhã Vận đi thuê phòng, không tiễn cậu nữa nhé!”
2.
Nhã Vận đi theo Trần Dĩnh vào trong nhà nghỉ, vừa mới vào trong đã không
nén được hỏi: “Ở đây một đêm chắc tốn không ít tiền nhỉ?”
Trần Dĩnh cười cười: “Cũng không nhiều lắm!”
“Biết sớm thế này em đã đi về nhà ngủ với chị Lưu Huệ Anh rồi! Em còn tưởng là một cái phòng đơn giản thôi chứ!”
“Không sao đâu, dù sao cũng không phải ở trong thời gian dài!”
Trần Dĩnh ngồi trên ghế hỏi Nhã Vận đang ngồi trên giường: “Đi học đại học đã quen chưa?”
“Mọi thứ vẫn ổn ạ!”
Trần Dĩnh trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: “Bố mẹ vẫn khỏe cả chứ?”
“Bố mẹ đều khỏe, nhưng mà nhớ em bé, nói là anh chị lâu lắm không cho cháu về nhà chơi!”
Trần Dĩnh nói: “Đều tại chị, dạo này chị bận quá, không có thời gian!”
Nhã Vận không nén được hỏi: “Chị đang làm cái gì thế?”
“Chị mở một cửa hàng hoa, ngày mai nếu không có việc gì em cứ qua đó chơi!”
Nhã Vận mau mắn đáp: “Vâng ạ!”
Trần Dĩnh lại nói: “Nếu ngày mai em dậy sớm thì về nhà ăn sáng, nếu mệt thì
ngủ thêm một lúc, chị đã dặn lễ tân rồi, chỉ cần chưa bảo trả phòng thì
em cứ tiếp tục ở lại đây!”
Trần Dĩnh đi rồi, Nhã Vận liền bật ti vi lên xem, nhìn thấy trong phòng còn
có cả máy tính, vốn định bật máy tính chơi nhưng nghĩ sao lại thôi. Lần
đầu tiên ở trong nhà nghỉ, Nhã Vận thấy có chút mới mẻ, nằm trên giường
xem ti vi mà mãi không ngủ được. Nhã Vận lẩm bẩm: “Có tiền vẫn hơn!”
3.
Kỉ Oanh nằm trên giường, đột nhiên quay người lại hỏi Lí Dương Uy: “Trương Hoa và Trần Dĩnh hiện nay là quan hệ gì vậy?”
Lí Dương Uy nói: “Có thể là quan hệ gì chứ? Quan hệ sống chung với nhau vì sau khi ly hôn có con!”
Kỉ Oanh nói: “Có con rồi sao còn chưa phục hôn? Em thấy Trần Dĩnh cũng
không tồi, tính tình cởi mở, lại hiền hòa, ăn cơm xong còn rửa bát cùng
người giúp việc!”
Lí Dương Uy nói: “Giày có vừa chân không chỉ có người đi mới biết, người ngoài nhìn làm sao biết được?”
Kỉ Oanh thở dài: “Chỉ có điều thái độ của Trương Hoa đối với Cổ Vân Vân có chút mơ hồ, hôm qua Cổ Vân Vân lúc đi cùng với em còn nói sắp mua nhà,
để sau này cưới Trương Hoa sẽ dùng đến!”
Lí Dương Uy nói: “Bọn
họ hoàn toàn không phù hợp, cho dù Trương Hoa không phục hôn thì cũng
không thể chung sống với Cổ Vân Vân!”
Kỉ Oanh nói: “Ai bảo không thể nào, có đôi khi em không thể hiểu nổi rốt cuộc Vân Vân đang muốn
cái gì, thích cái gì? Có lẽ vì từ nhỏ cô ấy đã chẳng thiếu thứ gì, vì
vậy mới không biết là đời này rốt cuộc mình đang theo đuổi cái gì nữa!”
Lí Dương Uy nói: “Anh dám nói, giả sử Trương Hoa và Cổ Vân Vân có quan hệ
tình cảm từ hồi còn học đại học thì bọn họ đã tan từ lâu rồi!”
“Tại sao?”
“Cổ Vân Vân thích Trương Hoa là bởi vì cái cảm giác giành giật mãi mà không được. Cô ấy là một người có tính chiếm hữu rất lớn, giả sử cô ấy có
người yêu hoặc có chồng rồi, nếu đối phương hoàn toàn nghe theo lời cô
ấy, cố ấy chắc chắn sẽ mất hết hứng thú, thậm chí cảm thấy người đàn ông ấy chẳng có chút sức hút nào. Còn nếu đối phương không nghe lời cô ấy,
chắc chắn cô ấy cũng không đồng ý!”
“Theo như anh nói cả đời này cô ấy không thể có bạn trai hoặc lấy chồng?”
“Anh không có ý đó, có thể chư được đối tượng thích hợp hoặc trong thời điểm hiện tại cô ấy chưa muốn đi tìm, vì vậy mới coi Trương Hoa là mục tiêu
của mình, đang tiếc Trương Hoa tuyệt đối không phải là đối tượng lí
tưởng nhất của Cổ Vân Vân!”
“Em không thể hiểu hết lí lẽ của
anh!” – Nói rồi liền vòng tay ôm lấy Lí Dương Uy, sau đó hỏi: “Thế đối
tượng lựa chọn lí tưởng nhất của anh có phải là em không?”
Lí
Dương Uy giả bộ thở dài nói: “Không phải đối tượng lựa chọn lí tưởng
cũng đâu còn cách nào khác, không thể lại hủy hôn lần hai được!”
Kỉ Oanh tức tối nói: “Đồ chim lợn, không được nói bậy!”
Trương Hoa nằm trên giường, ngắm khuôn mặt của Trần Dĩnh: “Em uống bia có một lần mà đã nghiện rồi à?”
Trần Dĩnh nói: “Em đâu có thích uống, chỉ có điều bạn học của anh đến, em muốn uống với họ cho có không khí thôi!”
“Sao đột nhiên em lại muốn anh mời bạn học đến nhà ăn cơm?”
“Cũng không có gì, chỉ cảm thấy con người ngoài việc kiếm tiền cũng nên
thường xuyên tụ tập bạn bè, người thân. Còn nữa, người một nhà cũng nên
dành thời gian ở bên nhau, cho dù công việc rất bận rộn thì cũng nên bớt chút thời gian cùng nhau ra ngoài vui chơi!”
Trương Hoa lại nhìn Trần Dĩnh hồi lâu. Trần Dĩnh nói: “Sao lại nhìn em như thế? Mặt em uống rượu xong trong khó coi lắm à?”
Trương Hoa lắc đầu: “Không, chỉ có điều em thay đổi khiến anh cảm thấy cứ là lạ!”
Trần Dĩnh liền nằm sát lại ôm Trương Hoa: “Thành phố này là nhà của anh, em chỉ muốn xen vào một phần cuộc sống của anh thôi!”
Trương Hoa nghe xong liền trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh còn nhớ trước đây đi ngủ em không bao giờ ôm anh, tại sao mấy tháng gần đây cứ thích ôm anh
ngủ thế?”
“Như thế không tốt sao?”
“Em thế này cứ khiến cho anh cảm thấy xa lạ!”
“Xa lạ cũng tốt mà, cứ coi như chúng ta vừa mới quen nhau
Thấy Trương Hoa không nói gì nữa, Trần Dĩnh lại nói tiếp: “Hay là chúng ta
mua một căn nhà mới, căn nhà này hơi nhỏ, Nhã Vận đến lại không có chỗ
ở”.
“Mặc dù hiện nay tiền lương của anh cũng tàm tạm, nhưng
không hẳn giàu có, em làm kinh doanh cũng không tồi nhưng dù gì mới được có mấy tháng, muốn mua nhà ở thành phố này không phải con số nhỏ đâu!”
“Em đã nghĩ qua rồi, từ giờ đến tết còn khoảng già nửa tháng nữa, trước tết nhân lúc chuyện buôn bán đang phất, chúng ta sẽ mở thêm một cửa hàng
nữa, như thế sẽ kiếm được nhiều hơn. Dù gì tiền nhà cũng không phải trả
hết trong một lần, chỉ cần trả hết đợt đầu là được.
“Em có suy nghĩ này từ khi nào thế?”
“Lúc buổi tối thấy Nhã Vận không có chỗ ngủ, em mới chợt nghĩ ra thôi!”
5.
Bởi vì lạ chỗ nên Nhã Vận không ngủ được, sáng dậy sớm. Lúc sang nhà Trương Hoa, Trương Hoa và Trần Dĩnh vẫn còn chưa dậy, chỉ có chị Trương đang
bận rộn ở trong bếp.
Nhã Vận nói: “Chị Trương, em bé đâu rồi?”
“Cháu vẫn đang ngủ trên giường ấy!”
Nhã Vận vào phòng rất lâu, cuối cùng cũng đánh thức được Tỉnh Tỉnh dậy, sau đó ôm con bé ra ngoài chơi, Trần Dĩnh đi ra, thấy Nhã Vận đang ôm con
liền nói: “Sao em dậy sớm thế? Ngủ không ngon giấc à?”
Nhã Vận nói: “Cái giường rất dễ chịu, nhưng em không ngủ được!”
Đến lúc ăn sáng mà Trương Hoa vẫn chưa dậy. Nhã Vận vừa ăn vừa hỏi: “Sao anh ấy vẫn chưa dậy nhỉ?”
Trần Dĩnh nói: “Anh ấy không ăn sáng ở nhà nên thường dậy lúc chúng ta gần ăn xong!”
Ăn sáng xong, Trần Dĩnh hỏi Nhã Vận có muốn đến cửa hàng hoa chơi không, Nhã Vận nói: “Em cũng muốn đến xem sao!”
“Thế thì đi với chị.”
Đúng lúc ấy Trương Hoa dậy, nghe nói Nhã Vận muốn đến cửa hàng hoa liền bảo: “Đợi anh rửa mặt xong sẽ đưa hai chị em đi!”
Ngồi trong xe, Nhã Vận nói: “Em chưa bao giờ nghĩ anh cả sẽ lái xe đi làm!”
Trương Hoa nói: “Em tưởng anh thích lắm đấy hả? Gặp phải giờ tan tầm thì đi xe đạp còn nhanh hơn gấp vạn!”
Lúc đến cửa hàng, ba người kia đã mở cửa rồi. Nhã Vận xuống xe liền hỏi
Trần Dĩnh cửa hàng ở đâu, sau đó chạy thẳng vào trong cửa hàng. Trần
Dĩnh nói với Trương Hoa: “Anh đi cẩn thận nhé!”
Trương Hoa không lái xe đi ngay, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu em thực sự muốn mở thêm cửa hàng, bây giờ chắc anh không có thời gian giúp em đâu!”
Trần Dĩnh nói: “Anh cứ lo việc của anh đi, em sẽ tự lo liệu những chuyện này!”
6.
Nhã Vận đứng trước cửa hàng lẩm bẩm: “Hóa ra cửa hàng hoa lấy tên của em bé!”
Trần Dĩnh đến gần nói: “Vào trong đi!”
Sau khi vào trong, Nhã Vận nhìn thấy cửa hàng rất to, hơn nữa bài trí cũng
rất đẹp, ngoài hoa tươi còn có đồ chơi và bánh gato… Nhã Vận nói: “Không khí cũng không tồi, rất thơm, chắc là khách hàng đa phần là các cặp đôi nhỉ!”
Đổng Mộng Mộng nhìn thấy Trần Dĩnh vào liền nói: “Chị dâu đến đấy à?” Tiểu Nhã và Tiểu Lộ cũng chào Trần Dĩnh là chị dâu. Nhã Vận thầm nghĩ: “Sau toàn gọi là chị dâu thế?”
Đổng Mộng Mộng thấy Nhã Vận liền hỏi: “Em gái đây là…?”
Trần Dĩnh nói: “Là cô của Tỉnh Tỉnh đấy!”
Đổng Mộng Mộng nói: “Hóa ra là em gái của thầy Trương à?”
Nhã Vận vốn chỉ định qua xem rồi đi ngay, kết quả lại thấy của hàng này
cũng rất thú vị, hơn nữa ba cô bán hàng đều hay nói hay cười, thế nên
cảm thấy cứ ở đây cũng được. Thỉnh thoảng Nhã Vận cũng giúp một tay.
Thỉnh thoảng một trong ba người bọn họ phải ra ngoài đi giao hàng, Nhã
Vận còn phải giúp mọi người tiếp khách, bán hàng. Tất cả những việc này
khiến cho cảm thấy vô cùng mới mẻ và thú vị.
Chỉ có điều, Nhã
Vận không hiểu tại sao trong lòng mình lại nảy sinh cảm giác ghen tị.
Trong suy nghĩ của cô, chỉ có mình được gọi Trần Dĩnh là chị dâu, thế mà cả ba cô này đề gọi Trần Dĩnh là chị dâu. Đây đúng là tâm lý của trẻ
con. Trong thâm tâm của Nhã Vận, Trần Dĩnh là bà chủ cửa hàng, bọn Đổng
Mộng Mộng là nhân viên, nếu chỉ mình Nhã Vận được phép gọi Trần Dĩnh là
chị dâu thì rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Trần Dĩnh có vẻ sẽ thân thiết hơn. Thế nhưng bây giờ ai cũng gọi như vậy, tự nhiên cảm giác thân
thiết không còn.
Buổi chiều, Trần Dĩnh bảo Nhã Vận về sớm đi,
nói ở đây mệt lắm nhưng Nhã Vận không chịu đi, nói muốn ở đây chơi. Đến
chiều tối, Trần Dĩnh nói với Nhã Vận: “Giúp chị cả ngày rồi chắc là mệt
lắm nhỉ!”
Nhã Vận lắc đầu: “Em không sao!”
“Đợi thêm chút nữa chúng ta về trước, tối nay không về nhà ăn cơm, chị dẫn em vào trung tâm đi dạo một lát nhé!”
Nhã Vận liền nói: “Hay là chúng ta về nhà bế Tỉnh Tỉnh cùng đi nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT