Tối trước đó, tôi có gọi cho Tiểu Vĩ, thì cậu hỏi giờ chuyến xe khởi hành.
Tôi nói mình chưa mua vé nhưng chắc tầm chín giờ xuất phát thì cậu bảo cậu sẽ ra ga chờ tôi.
Vì nghĩ sẽ được gặp Tiểu Vĩ, tôi cứ thế hưng phấn lăn qua lăn lại, mãi không chợp mắt được. Vất vất vả vả một hồi thì hai giờ hơn mới yên ổn nhắm mắt.
Buổi sáng thức dậy chỉ còn biết la to, nguy rồi, trễ mất rồi. Hu Hu Hu.
Bằng tốc độ ánh sáng, tôi chạy đến nhà ga. Nhưng rất tiếc, chuyến xe chín giờ đã đi mất. Hết cách, tôi đành phải ngồi đó chờ chuyến chín giờ rưỡi mà thôi.
Đến sân ga Đức Huệ, kiếm nửa ngày cũng chẳng thấy bóng xe máy của Tiểu Vĩ đâu.
Tôi nhủ bụng không biết có phải thằng nhóc này đợi không nổi lại trốn mất hay không nữa. Dù thế nhưng trong lòng vẫn tồn tại một loại suy nghĩ khác, tỷ như, có khi cậu đến muộn thì sao?
Đang lúc muốn gọi cho Tiểu Vĩ thì bên kia đường có một chiếc Taxi hướng phía tôi nhấn kèn liên tục.
Tôi thờ ơ liếc mắt, nghĩ thầm, tôi chờ người khác có phải ông đâu, nhiệt tình thế làm gì chứ?
Nghĩ ngợi một hồi thì không ngờ người chui ra từ chiếc xe lại là Tiểu Vĩ tôi ngày đêm mong nhớ.
Cậu chạy đến, cầm hành lý trong tay tôi [Lên xe đi]
[Sao anh lại không đi mô tô của mình?] Tôi vừa đi theo sau, vừa hỏi.
[Hiện anh giúp em trai lái taxi. Đứa em ban tối, anh ban sáng. Dù sao anh cũng rỗi mà.] Cậu quay đều nhìn tôi hớn hở [Chờ lâu không?]
[Trời ơi, bên ngoài trời lạnh mà chờ tận nửa giờ, anh nói xem xem, em suýt bị đông thành đá đây này.] Tôi làm bộ che tai lại.
[Đừng dối.] Cậu đánh nhẹ lên cổ tôi. [Vừa rồi không thấy em trong dòng người ra chuyến chín giờ thì đã biết em ngủ nướng, bị trễ rồi. Nãy vừa vặn lại có hai người khách muốn ghé phố Nhị Đạo, anh nghĩ kịp nên chở họ đi một lát.]
[Trời trời trời, anh làm tổn thương lòng tự tôn của em nha.] Tôi cười hì hì, [ Còn tưởng anh đặc biệt tới đón, nào ngờ chỉ là suất đính kèm thôi]
[Mau vào xe đi.] Cậu nắm tay tôi dắt vào xe.
***
Đức Huệ vẫn là vùng đất ngàn năm không đổi. Bất quá vì cuối năm nên nhà nhà giăng đèn kết hoa, không khí có chút vui lên một tí.
Radio trên xe đang phát bài《 Thường về thăm nhà》.
Tôi tự nhiên như không để tay mình lên đùi cậu.
Nào ngờ cậu đẩy tay tôi ra [Sờ cái gì. Đó là chỗ em có thể sờ sao?] Nói xong còn tự mình cười rộ lên trước.
[Thế ra em sờ còn nhẹ quá sao?] Tôi cười khì rồi dùng chút lực, đúng như dự đoán, cậu hét [A] lên một tiếng.
Trên đường dài hôm ấy, chúng tôi cứ cười cười nói nói mà nhanh chóng đến dưới lầu nhà tôi.
Tôi hỏi cậu có muốn lên lầu ngồi một lát không thì cậu bảo không được, còn phải ra ngoài chở thuê tiếp, trong khoảng tết âm nên nhiều người cần chạy đây chạy đó, kiếm khá nhiều khách.
[Tham tiền.] Tôi xoay người lấy trong túi ra một chiếc khăn quàng trắng, [Lúc chạy xe máy thì mang, chắn gió tốt lắm]
Cậu cười rồi nhẹ nhận nó, bảo [Sao em giống vợ anh thế?]
[Xuống địa ngục đi.] Tôi đẩy cậu ra, xoay người tính bỏ chạy thì bị cậu bắt lại.
Tiểu Vĩ hạ giọng bên tai tôi nói [Tám giờ rưỡi tối, đợi anh ở cổng.]
~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT