Còn nhớ rất rõ, tôi ngày trước có xem qua một bộ phim truyền hình. Bộ phim ấy kể về một người phụ nữ lẳng lơ tái hôn lần hai. Bà ấy ngạo nghễ nói về chồng mình thế này, anh ấy đó hả? Vai u thịt bắp, nhưng lại không bao giờ làm đau tôi cả. Kỳ thực, nội dung hay tình tiết phim tôi đều quên cả rồi, nhưng chỉ một câu bà nói với vẻ cực kỳ mãn nguyện đó lại khiến tôi nhớ mãi không quên đến bây giờ.
Chính vậy, có một đàn ông vừa mạnh mẽ, lại vừa dịu dàng thì còn cầu gì nữa? Đặc biệt là khi làm chuyện đó, cũng phải nhẹ nhàng dịu dàng cộng thêm mạnh mẽ như thế.
Nếu xét theo hai phương diện này, Tiểu Vĩ thật sự là MR. PERFECT.
Lúc này đây, khi đã vừa lòng mãn ý nằm rúc trong lồng ngực Tiểu Vĩ, tôi thật tình chẳng còn muốn nghĩ vì sao cậu lên giường cùng tôi. Tôi chỉ biết đơn giản rằng, hiện tại bản thân rất hạnh phúc, chỉ đơn giản là thế.
Vì sao ư? Vì chuyện của tôi và Đinh Vĩ căn bản không có tương lai, vậy nên hạnh phúc nhất thời thế này đã là rất đáng quý.
Người xưa thường nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu. (Vợ lớn không bằng vợ bé. Có vợ bé thì đi vụng trộm tốt hơn) Cũng có đạo lí riêng của nó.
Sự âu lo giữa cái được và mất cũng là một dạng khác của hạnh phúc.
Tôi nhẹ vân vê vành tai cậu. Vành tai Đinh Vĩ rất to, biểu hiện cho sự may mắn.
[Tiểu Vĩ, hồi cao trung anh quen bao nhiêu người?]
Cậu khép hờ, nheo mắt lại nhìn tôi, vẻ mặt đó cuốn hút người ta đến chết mê chết mệt.
[Nhiều lắm, không nhớ.]
[Anh tưởng mình là Vi Tiểu Bảo à?] Tôi dùng sức nhéo tay cậu [Tiểu tình thánh.]
Đinh Vĩ cười, [Vậy còn em?]
[Nhiều lắm, để em nhớ kỹ lại đã.] Tôi giả vờ ra dáng suy nghĩ [Hình như,.. có… một người à]
[Hả? Ai vậy? Anh có quen không?] Cậu cảm thấy hứng thú vỗ đầu tôi.
[Đương nhiên là anh quen rồi.] Tôi dừng một lát, [Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.]
Cậu nghĩ nghĩ một chút, sau hiểu thì mặt ửng hồng lên. Tôi ngây ngốc nhìn vẻ mặt ngại ngùng ấy, cảm thấy thực rất đáng yêu.
[Đừng có đần mặt nữa đi, em đùa anh vậy mà.] Tôi nhéo mũi cậu, [Lúc đó anh ngốc ngốc nghếch nghếch, chỉ biết xem tiểu thuyết võ hiệp …]
[Em dám trêu anh à.] Tiểu Vĩ ép tôi vào lồng ngực [Xem anh trừng trị em thế nào này.]
[Đại ca tha mạng.] Tôi cười khì trong lòng cậu, [Em mới gặp là thích anh ngay, thật đó. Này nhé, anh đẹp trai phong độ, đẹp đẽ quý phái. Nếu mà đem so với Vi Tiểu Bảo thì thông minh hơn chắc rồi, mà, nếu mà đi so với Lệnh Hồ Xung thì phong lưu hơn lắm luôn.]
[Còn nói.] Cậu dùng lực ép tôi vào người [Kỳ thực hồi cao trung anh sớm biết em thích một người trong lớp mình rồi. Trời, cứ liếc mắt nhìn người ta mãi không thôi]
[Ai vậy?] Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không kiềm chế mà hồi tưởng lại đôi chút. Huh? Hồi đó ngoài đùi của Tiểu Vĩ, mình còn liếc nhìn ai nữa sao? [Ai thế? Nói mau.]
[Em thật không nhớ sao?] Mắt Tiểu Vĩ mang ý cười [Người ngồi trước em, Thôi Khải đó.]
Thôi Khải là một tên mập, thịt trên người ít nhất cũng hơn trăm cân, đi bộ một chút là thở hổn hển. Hồi cao trung, chúng tôi thường lấy cậu làm trò hề.
[Đúng vậy đó,em thích Thôi Béo đó, rồi sao? Nhìn tấm thân bồ tượng của người ta cũng sướng mắt lắm. Ai như anh ốm nhách như vậy chứ?] Nói xong, tôi nhanh tay chọt lét Tiểu Vĩ.
Tiểu vĩ rất sợ nhột thế nên cứ né tránh mãi. Chỉ là cậu ấy không cam tâm miệng cứ liến thoắng [Này Này, được rồi, bữa nào về Đức Huệ anh kể cho Thôi béo hay.]
Người xưa cũng có nói, người sợ nhột sẽ sợ vợ. Không biết Tiểu Vĩ có thế không nhỉ?
Tôi nhào lên bắt lấy cậu nên vô tình chạm phải chỗ đó. Trời ạ, không ngờ chỗ đó của cậu đã cứng nữa rồi.
~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT