Tô Khả Mạn nói xong mồ hôi lạnh cũng đầm đìa, ngực phập phồng kịch liệt, giống như bản thân lại một lần nữa trải qua sự cố khủng khiếp xảy ra vài giờ trước.
Lục Hạo đưa cho cô chiếc khăn giấy, chờ cảm xúc của cô ổn định lại rồi hỏi: “ Cô làm việc ở trường trung học tư thục Tân Khởi Điểm à?”.
Cô lau mồ hôi, nghi hoặc trả lời: “ Vâng, sao vậy ạ?”.
“ À, rất xuất sắc”. Lục Hạo đứng hơi mỏi chân, liền kéo ghế tựa ngồi xuống: “ Cậu em họ của tôi cũng dạy ở Tân Khởi Điểm, cậu ấy là giáo viên dạy vật lý”.
Thực ra, trước khi đến bệnh viện, anh đã điều tra kỹ lưỡng thông tin cơ bản của Tô Khả Mạn. Lục Hạo tin rằng, nhắc tới nghề nghiệp của cậu em họ, có thể nhanh chóng loại bỏ cảm giác xa lạ giữa hai bên, còn khiến cô ấy hoàn toàn tin tưởng mình, sau đó dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Nhưng, sau khi nói ra tên của cậu em họ, Tô Khả Mạn chỉ đáp một tiếng: “ À, ra là cậu ấy” mà không tiếp tục nói đến chủ đề này nữa, như thể không quen biết.
Trường trung học Tân Khởi Điểm có hơn ba trăm giáo viên, cô và em họ không biết nhau cũng là chuyện bình thường. Lục Hạo ngẫm nghĩ, sau một hổi nhìn chăm chú vào chiếc bút ghi âm, anh ngẩng đầu hỏi: “ Vừa rồi cô nói, khi đi đến giữa công viên mới phát hiện có người theo dõi?”.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trong tay, chần chừ một lát rồi gật đầu.
“ Trong suốt quá trình kể từ lúc phát hiện mình bị theo dõi tới lúc bị tấn công bất ngờ rồi ngất xỉu, cô không nhìn thấy hình dáng của hung thủ?”.
“ Đúng vậy”. Cô trả lời rất kiên quyết.
Công viên không trang bị đèn đường, nhưng không phải không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Cho nên trước khi đến bệnh viện, Lục Hạo cho rằng nạn nhân ít nhất cũng có thể nhìn thấy đại khái dáng dấp của hung thủ. Lúc này, nghe được câu trả lời cô đưa ra, tâm trạng anh không khỏi có phần chán nản. Anh không cam lòng, lại hỏi tiếp một câu: “ Cô có chắc, ngay cả hình dáng cơ bản của hung thủ cô cũng không nhìn thấy?”.
“ Không phải tôi mới vừa nói sao. Lúc ấy tôi liên tưởng đến tên biến thái, trong lòng sợ muốn chết, chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi công viên, nào dám quay đầu lại nhìn”.
Lục Hạo cực kỳ thất vọng, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “ Cô suy nghĩ kỹ lại xem, trên đường đi từ ga tàu điện ngầm đến công viên, có phát hiện ra ai đó khả nghi ở bên cạnh không?”.
Cô cắn môi dưới, suy nghĩ thêm sau đó trả lời: “ Lúc đó tôi thực sự rất sốt ruột, chỉ muốn chạy thật nhanh tới trường, căn bản không để ý đến những người xung quanh. Nhưng trước khi đi vào công viên, tôi có nhìn quanh một lượt, đừng nói đến kẻ khả nghi, nội trong vòng mấy chục mét ngay cả người cũng chẳng thấy một ai”.
Lục Hạo hoàn toàn thất vọng, nhưng ít ra có một điều là chắc chắn: hung thủ mai phục ở trong công viên, chờ đợi “ con mồi” sau đó mới tiến hành gây án.
Anh cảm thấy lạ, bởi trước kia cảnh sát có phỏng đoán kết quả, hung thủ của vụ án liên hoàn áp dụng phương thức theo dõi nạn nhân rồi phạm tội. Nhưng vì sao trong trường hợp tối ngày hôm qua, hung thủ lại ngồi chồm hỗm trong công viên để chờ gây án? Không lẽ hung thủ đã sớm theo dõi Tô Khả Mạn và hiểu rõ cô ấy như lòng bàn tay?
Tô Khả Mạn bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi như xác nhận: “ Có phải cảnh sát cũng có suy nghĩ giống tôi không?”.
“ Hả? Suy nghĩ gì?”.
“ À, có lẽ điều tra phá án cần phải giữ bí mật”. Cô nhìn Lục Hạo, nói: “ Ý của tôi là, cảnh sát cũng cho rằng kẻ tấn công tôi và tên giết người liên hoàn là cùng một người phải không?”.
Vấn đề này quả thực là bí mật không thể tiết lộ. Nhưng nếu không nói ra sự thật, cuộc điều tra tiếp theo có thể sinh ra trở ngại, chí ít, cô ấy sẽ mất đi sự tin tưởng đối với anh. Nghĩ vậy, Lục Hạo nói: “ Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định hoàn toàn, nhưng căn cứ vào vật chứng tại hiện trường và chất độc hung thủ sử dụng để gây án, cảnh sát chúng tôi bước đầu suy đoán là cùng một người”.
“ Quả là giống với dự cảm của tôi”. Cô nhìn vết thương trên cánh tay, đôi mắt lóe lên một ánh nhìn khó nắm bắt.
Lục Hạo thở dài, nghĩ thầm, chỉ có thể phân tích thông tin trắc diện của hung thủ. Vì vậy, anh liền hỏi: “ Khi hung thủ xông lên từ phía sau, hẳn là cô có thể cảm nhận được gì đó? Ví dụ như chiều cao của hắn, sức lực mạnh hay yếu?”.
“ Sức lực không quá mạnh...”.
Cô nhíu chặt mày suy nghĩ, lắc mạnh đầu, nói: “ Không! Tôi thấy điểm này hơi khó xác định. Bởi vì hung thủ không ôm lấy tôi từ phía sau mà trực tiếp bịt miệng tôi. Thứ đó vừa đưa tới miệng, tôi đã ngất xỉu. Tôi không làm được gì để phản kháng hay giãy dụa. Cho nên rất khó để phán đoán sức lực của hắn mạnh hay yếu. Còn với chiều cao, tôi càng không thể đoán ra”.
Trong đầu Lục Hạo mô phỏng lại động tác cô nói, nghĩ thầm, hành động này thật kỳ quái! Thứ nhất, nếu hắn không bịt được miệng và mũi, hoặc chỉ cần lệch đi một chút, có khả năng cô sẽ chạy trốn. Nhưng tên hung thủ vì lý do gì lại không ôm lấy cô trước rồi mới bịt miệng? Hay do cô hét lên, hung thủ dưới tình thế cấp bách mới che miệng cô lại? Hoặc còn do nguyên nhân nào khác nữa?
“ À, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, không biết có ích cho anh không?”.
“ Chuyện gì?”. Mắt Lục Hạo sáng ngời.
Cô hơi do dự một lát, đáp: “ Trong khoảnh khắc bị hung thủ bịt miệng, tôi đã có một cảm giác kỳ lạ”.
“ Cảm giác kỳ lạ?”.
“ Đúng vậy. Tôi mặc đồng phục ngắn tay, tại thời điểm bị bịt miệng, hình như có thứ gì đó khẽ lướt qua tay tôi. Giờ nghĩ lại, cảm giác đó giống như bị ngứa, tựa như có sợi tóc vuột qua”.
“ Hả?”. Lục Hạo liếc nhìn mái tóc dài của cô đã được buộc lại nghiêng trên gối.
Tô Khả Mạn đoán được suy nghĩ của anh, đưa tay vén tóc lên: “ Anh xem, tóc tôi dài chưa đến khuỷu tay, không thể chạm đến cánh tay được”.
“ Khi bị hung thủ bịt miệng, cô không đưa tay lên hất ra à?”. Lục Hạo truy vấn.
“ Uhm... tôi nhớ không rõ lắm. Nhưng suy nghĩ từ góc độ phản xạ có điều kiện, chắc là tôi có vươn tay ra bắt lấy dị vật ở trên miệng”. Cô thất vọng thở dài, lộ vẻ áy náy: “ Tôi tưởng đó là đầu mối quan trọng, không ngờ trong quá trình túm lấy nó lại chạm phải tóc của mình”.
“ Không, bây giờ vẫn chưa thể kết luận như vậy được”.
“ Ồ, vậy sao?”. Cô nói giọng thờ ơ, ánh mắt chuyển hướng về phía trần nhà, dường như xác định đã đụng phải tóc của mình.
Lục Hạo mỉm cười nhìn cô, tiếp tục hỏi: “ Cô nghĩ kỹ lại lần nữa, xem có manh mối đáng ngờ nào khác không?”.
“ Thực ra còn một ít, nhưng tôi không biết có tính là manh mối hay không?”. Cô vẫn nhìn lên trần nhà.
“ Không sao, cô nói đi”.
Cô quay đầu, đột ngột hỏi: “ Anh có hút thuốc, đúng không?”.
Lục Hạo mới đầu ngẩn ra, lập tức đoán được đáp án: “ Ý cô là trên người hung thủ có mùi thuốc lá?”.
“ Đúng vậy. Chắc anh biết, phụ nữ mang thai rất nhạy cảm với mùi thuốc, cho nên tôi vô cùng ấn tượng”.
Hung thủ hút thuốc! Điều này thực ra không tính là manh mối bởi hiện nay đàn ông hút thuốc rất phổ biến. Nếu dựa theo số “ người nghiện thuốc” khổng lồ để tìm ra hung thủ là điều tuyệt đối không thể. Nhưng Lục Hạo lại mơ hồ cảm thấy đây sẽ là một manh mối hữu dụng, về phần lý do, bản thân anh cũng không rõ.
Các câu hỏi kế tiếp, Tô Khả Mạn không cung cấp thêm được manh mối. Anh cho rằng, cô mới khôi phục được hai phương diện thể xác và tinh thần khỏi cuộc tấn công, nên trí nhớ trong một thời gian ngắn sẽ chưa thể thức tỉnh, hoặc được lưu giữ trong tiềm thức, chỉ khi gặp được kích thích bên ngoài mới có thể đánh thức một phần trí nhớ. Một thời gian nữa quay lại, có lẽ cô có thể nhớ ra điều gì, dù chỉ là một chút cũng cần phải hỏi cho rõ ràng.
“ Trưởng khoa trường cô tên là gì?”.
Cô mở to hai mắt, thẫn thờ nhìn Lục Hạo: “ Hả? Sao anh lại hỏi điều này?”.
“ Có một số việc cần tìm trưởng khoa của cô để xác nhận”. Anh nghiêm túc trả lời.
“ Trưởng khoa tên là Hứa Lôi. Chính là cô gái trẻ tuổi vừa mới đến thăm tôi”. Cô khẽ nhíu mày, tựa như đã đoán ra anh tìm Hứa Lôi để xác định việc gì.
“ Hóa ra là cô ấy”. Lục Hạo thoáng nhớ đến diện mạo có phần xinh xắn của nữ đồng nghiệp kia.
Tô Khả Mạn dõi theo ánh mắt của anh: “ Sao? Có gì không đúng ạ?”.
“ Không, không có gì. Tôi chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên, cô ấy trông trẻ như vậy mà đã nhậm chức trưởng khoa. Thực sự là rất giỏi”.
Sự thực thì Lục Hạo đang nói dối. Anh nhớ khi tiếp cận bạn bè người thân của nạn nhân, Hứa Lôi không hề nhắc tới chuyện đề thi bị phạm lỗi, khiến Tô Khả Mạn tức tốc đi sửa. Như vậy, là cô ấy quên nói? Hay là cố tình giấu diếm đây?
Trừ lần đó ra, còn có một chuyện khiến Lục Hạo không thể thoải mái. Hứa Lôi khóc rất nhiều ở khu chờ, cho dù các cô ấy có là bạn thân vô cùng đặc biệt, cũng không thể đau lòng hơn chồng của Tô Khả Mạn? Trừ khi, giữa hai người có mối quan hệ đặc thù, vượt xa phạm vi tình bạn! Rốt cuộc, thì mối quan hệ đó là gì? Đây là vấn đề riêng tư cá nhân, hơn nữa không liên quan đến vụ án, cho nên không hỏi cũng được.
Tô Khả Mạn thở hắt ra, tỏ vẻ mệt mỏi, nói: “ Nếu không còn câu hỏi nào nữa thì tôi muốn được nghỉ ngơi”.
“ Ồ, thật sự xin lỗi vì làm phiền cô lâu quá. Cảm ơn cô vì đã cung cấp manh mối. Nếu nhớ ra manh mối đáng ngờ nào khác, xin hãy liên lạc với tôi ngay”. Lục Hạo đưa cho cô tấm danh thiếp, dặn cô chăm sóc bản thân, sau đó thu hồi chiếc bút ghi âm, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Thời điểm đẩy cửa bước ra, trong đầu anh hiện lên một nghi vấn – mối quan hệ đặc biệt giữa Tô Khả Mạn và Hứa Lôi, có đúng là không liên quan gì đến vụ án không?
*****
Từ phòng bệnh đi ra, Lục Hạo liếc mắt nhìn sang khu chờ, người thân của nạn nhân đều đang ngồi trên chiếc ghế dài, duy chỉ có Hứa Lôi là không ở đó. Hỏi thăm được biết, Hứa Lôi đã rời khỏi bệnh viện từ lâu.
Anh cảm thấy lạ, nghĩ thầm, quan hệ giữa Hứa Lôi và nạn nhân không giống bình , thường, trước khi bước vào phòng bệnh còn đau buồn khóc lóc không thôi, lẽ ra cô ấy phải chờ ở bệnh viện mới đúng? Nhưng khi nghĩ lại, điều này cũng không có gì là lạ, có lẽ cô ấy có việc gấp, không thể không đi trước. Ví dụ như xử lý đề toán phạm lỗi nghiêm trọng. Mà cuộc thi sáng nay sẽ sử dụng đề thi đó. Đối với một trưởng khoa như Hứa Lôi mà nói, đây chính là một việc vô cùng khẩn cấp.
Anh đi về phía người thân của nạn nhân yêu cầu xin số điện thoại của Hứa Lôi rồi lại chỗ cầu thang, nhấn một dãy số. Điện thoại kêu ba tiếng, một giọng nữ khàn khàn truyền đến: “ Xin chào, ai vậy?”.
“ Tôi là Lục Hạo của đội cảnh sát hình sự”. Thanh âm khàn khàn khiến anh nhớ tới điệu bộ khóc lóc của Hứa Lôi: “ Xin hỏi, bây giờ cô có rảnh rỗi không?”.
“ Tìm tôi có việc?”.
“ Đúng vậy, có mấy việc liên quan đến vụ án cần gặp cô để xác nhận”. Lục Hạo đi thẳng vào chủ đề.
“ Gặp mặt để xác nhận”. Hứa Lôi không chút khách khí từ chối: “ Hiện tại tâm trạng của tôi rất kém, cơ thể không được thoải mái, không muốn gặp ai cả. Như vậy đi, đợi đến sáng mai anh đến trường gặp tôi”.
Lục Hạo sợ cô ngắt điện thoại, hỏi nhanh: “ Trước khi vụ án xảy ra, cô đã bảo Tô Khả Mạn đến trường?”.
“ Vâng”.
“ Cô bảo Tô Khả Mạn lập tức tới trường là vì đề toán của cô ấy mắc lỗi, đúng không? Lục Hạo tiếp tục hỏi.
Bên kia đầu dây điện thoại không trả lời, cho đến khi anh lặp lại một lần nữa, Hứa Lôi mới đáp: “ Đúng vậy. Chuyện này có liên quan gì đến vụ án không?”.
“ Không, tất nhiên là không. Tôi chỉ hỏi theo quy tắc thôi”.
Thực ra, Lục Hạo rất muốn biết, vì sao khi mới biết tình hình, cô ấy không đề cập đến chuyện đó? Nhưng sau khi nghe câu hỏi của cô ấy, anh cảm thấy nếu hỏi thêm qua điện thoại sẽ rất bất tiện, hay là chờ đến khi gặp mặt hỏi lại sẽ ổn hơn. Vì thế anh hẹn giờ và thời gian gặp cô ấy rồi ngắt điện thoại.
Lục Hạo không rời bệnh viện ngay mà đi tới văn phòng của bác sĩ. Bởi vì anh bỗng nhớ đến đứa trẻ đã mất của nạn nhân. Nói đúng ra, thi thể đứa bé cũng là một trong những vật chứng của vụ án.
Nữ bác sĩ dẫn anh vào nhà xác, mở chiếc tủ lạnh chứa thi thể. Lúc khí lạnh màu trắng tản ra, anh nhìn thấy cơ thể cuộn tròn của một đứa bé. Thi thể vừa vặn một bàn tay, cho dù có duỗi hoàn toàn, e là cũng chỉ dài hơn ba mươi cm. Nếu không phải vì ngũ quan trên gương mặt đã hoàn chỉnh hết thì thực sự khó để tin rằng đây là cơ thể của một con người.
Nữ bác sĩ nói với anh rằng, khi xe cấp cứu đến hiện trường, nạn nhân đã bị sảy thai. Do đứa bé mới phát triển được sáu tháng, các bộ phận cơ thể chưa hoàn toàn trưởng thành, cho nên chỉ cần sinh non là không thể sống được.
Lục Hạo nhìn thi thể đứa bé lạnh ngắt đông cứng, cắn răng thầm mắng một câu: “ Tên hung thủ khốn kiếp! Ngay cả phụ nữ có thai cũng không tha”. Anh thở dài nặng nề, không đành lòng nhìn hơi lạnh bốc lên từ thi thể đứa bé, quay đầu về phía nữ bác sĩ, hỏi: “ Là do chất độc Chlorofrom gây sảy thai phải không?”.
Nữ bác sĩ trả lời: “ Không hẳn liên quan đến Cholorofrom. Khi cấp cứu nạn nhân, chúng tôi phát hiện bụng cô ấy sưng to, hơn nữa, khu vực sưng rất bất thường, giống như được tạo thành sau khi bị va đập. Tôi cho rằng, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô ấy sinh non”.
Anh gật đầu, kết hợp với những vết thương trên cánh tay của nạn nhân, anhthầm phỏng đoán: “ Nhất định hung thủ sau khi gây mê nạn nhân đã cố gắng kéo cô ấy đến nơi trú ẩn. Trong quá trình bị kéo đến nơi bí mật, cô ấy đã bị thứ gì đó va vào bụng, dẫn đến sinh non”.
Lục Hạo cúi người dựa vào cánh cửa tủ lạnh, ngẫm nghĩ, thi thể đứa bé có thể làm vật chứng, đối với việc phá án và bắt giam không có tính chất hữu dụng. Nhưng đối với việc đánh giá thuộc tính phạm tội của vụ án lại có hiệu quả vô cùng quan trọng. Vì thế, anh nói với nữ bác sĩ, trước khi kết án cần phải bảo quản thi thể đứa bé thật tốt.