Trong phòng ánh sáng nhỏ như hạt đậu của đèn dầu đang lung linh chiếu sáng, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng âm thanh lật sách rất nhỏ.

”Chủ tử.” Hoa Mộng Dao đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một ống trúc lớn rỗng ruột đi đến, nàng dè dặt đóng cửa lại, thấp giọng nói, “Hàn Ảnh Các Chủ gửi thư.”

Bộ Phi Ngữ đặt quyển sách thuốc xuống bàn, tiếp nhận ống trúc, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, chữ viết trên giấy rất to như rồng bay phượng múa, đây là nét chữ thuộc về nhạn lâu. Nàng nhếch môi cười, nhanh chóng đứng dậy, đi về phía trước cửa sổ, đem tờ giấy đốt trên ánh nến, ánh nến như linh xà mang tờ giấy trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

”Mộng Dao, ta phải đi ra ngoài một lát.” Nàng xoay người nói, “Ngươi tạm thời ở trong phòng dịch dung thành Mộc Yên Nhiên, không thể để cho người khác nhìn ra, nhất là nha đầu Diệp Linh Lung.”

”Chủ tử, dịch dung thì ta có thể, nhưng thanh âm ta làm sao mà bắt chước được, vạn nhất có người đến thì làm sao a?” Hoa Mộng Dao không khỏi có chút khó khăn nói.

”Ngươi không nói là sẽ không sao a.” Bộ Phi Ngữ đi đến trước bàn trang điểm, lấy ra một chai phấn hoa bôi lên mặt, cởi bỏ lớp hóa trang, khôi phục lại dung mạo ban đầu, một khuôn mặt chưa qua son phấn, nhưng lại vô cùng thanh lệ thoát tục xuất hiện ở phía trước gương đồng.

”Chủ tử, người đứng đó nói chuyện không sợ bị đau lưng sao?” Hoa Mộng Dao nhịn không được chu môi oán giận nói.

”Ngươi chỉ cần ngồi ở đó lẳng lặng đọc sách, mệt rồi thì đi ngủ.” Bộ Phi Ngữ không cho là đúng, nên cười cười, “Đã trễ thế này, sẽ không có người tới a.”

”Hảo a.” Hoa Mộng Dao bất đắc dĩ gật gật đầu, “Chủ tử, ngươi nhất định phải sớm trở lại a!”

”Biết rồi a!” Bộ Phi Ngữ lại nuốt vào một viên Vân Đan giải dược, khôi phục nội lực, một thân hắc y dạ hành, mái tóc đen nhánh chỉ dùng một sợi dây mỏng buộc cao, bóng dáng linh xỏa bay ra khỏi Tuyên vương phủ.

Trong màn đêm đen nhánh, một vầng trăng sáng tỏ, treo trên cao, dịu dàng tỏa ra ánh sáng như nước chói lọi chiếu xuống dòng sông lẳng lặng hướng theo chân trời mà trôi đi, dưới ánh trăng sáng hòa nhập trong bóng tối lại khiến cho Giang phủ như được bao bọc bởi một màn sa bạc, cảnh vật nơi đây hết thảy đều là xinh đẹp, yên tĩnh mà mông lung.

Phía bờ sông, một nam tử đang chắp tay đứng ở trên tầng cao của Nhạn lầu, thân vận trường bào màu đen, tà áo theo gió tung bay vù vù, tóc dài được cột lên bằng một sợi tơ màu tím, trong đôi mắt màu tím nhạt cất giấu ánh nhìn mị hoặc cùng mát lạnh, ngũ quan xinh xắn, dưới ánh trăng đầy lung linh lộ ra vẻ tuấn dật tươi mát của vị nam tử đó.

”Sư huynh.” Bộ Phi Ngữ một thân nhảy lên tầng trên nơi thuộc về Nhạn lâu.

Hàn Nhược Thủy xoay người, ánh mắt nhu hòa đánh giá cô gái trước mắt mình, một thân màu đen y phục dạ hành, tóc đen buộc cao, nhìn rất tiêu sái linh động, hắn mỉm cười nói, “Mấy ngày nay, muội đã đi đâu? Ta đến Thiên Ảnh Các tìm muội mấy lần, nhưng vẫn không thấy muội.”

”Ách…” Bộ Phi Ngữ thần sắc hơi sững sờ, mắt khép hờ, trong đầu nhanh chóng thoáng qua một cái ý nghĩ, nếu để sư huynh biết nàng đi lập gia đình, hơn nữa lại còn thay người khác xuất giá, chỉ sợ sư huynh không nói hai lời, sẽ kéo nàng trở về Thiên Ảnh Các, đến lúc đó khả năng chuyện này cũng sẽ bị sư phụ phát hiện ra, cho nên trước khi nàng rời đi còn chưa có được hưu thư trong tay tuyệt đối không thể để cho sư huynh biết rõ a.

Nàng suy nghĩ một tý, sau đó liền ngẩng đầu lên, mỹ mâu trong trẻo nhưng lại lạnh lùng mang theo ánh nhìn vui vẻ nhẹ nhàng, liền né tránh hỏi, “Phải rồi, sư huynh, huynh tìm muội là có việc gì a?”

”À, ta là tới nói cho muội biết một tiếng, những ngày gần đây ta sẽ không ở Hàn Ảnh Các, sự phụ muốn ta ra ngoài làm một vài chuyện.” Hàn Nhược Thủy bất động thanh sắc nói.

”Sư phụ?Người muốn huynh đi làm chuyện gì a?” Bộ Phi Ngữ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng trong lòng thì mừng thầm, sư huynh đi ra ngoài phỏng đoán thời gian rất lâu mới có thể trở về, mà nàng thì ở đây liền có đủ thời gian lấy được hưu thư.

Hàn Nhược Thủy môi khẽ phác thảo, tự tiếu phi tiếu nói(là cười có như không), “Muội không nói cho ta biết những ngày qua muội đã đi đâu, ta cũng vậy sẽ không nói cho muội nghe sư phụ giao cho ta đi làm việc gì.” Hắn sớm đã đem thần sắc lúc nãy của nàng thu hết vào trong mắt.

”Việc này…” Bộ Phi Ngữ lúng túng cười một tiếng, viện cớ lung tung nói, “Sắc trời không còn sớm, muội về trước a.”

”Uhm.” Hàn Nhược Thủy gật đầu cười mỉm, bất động thanh sắc nhìn xem nàng nhanh nhẹn bay xuống, nhếch môi cười, phi thân đi theo.

Bộ Phi Ngữ ở phía đầu đường cố ý vòng vòng vài cái, khẳng định sau lưng không có ai đi theo, mới xoay người nhảy lên Tuyên vương phủ, lặng lẽ trở về Lung Nguyệt Các.

”Chủ tử, người đã trở về.” Hoa Mộng Dao thả cuốn sách thuốc trong tay ra, mừng rỡ, kể từ khi Bộ Phi Ngữ rời đi, trong nội tâm nàng liền thấp thỏm bất an.

”Uhm, vừa nãy có người đến sao?” Bộ Phi Ngữ vừa hỏi thăm vừa đi đến trước bàn trang điểm, bắt đầu nhìn vào gương để dịch dung.

”Không có.” Hoa Mộng Dao cũng ngồi ở cạnh bên bàn trang điểm, nàng liền nhanh chóng tháo bỏ những trang sức và lớp dịch dung.

”Hảo a, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi cũng mau đi ngủ đi.” Bộ Phi Ngữ xoay người lại, đã là dung nhan xinh đẹp như hoa kia.

”Vâng.” Hoa Mộng Dao đứng dậy rời đi.

Trong bóng đêm mênh mông, chỉ còn bóng nam tử áo đen đứng ở khúc quanh trên đường, nhìn xung quanh, tự giễu cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Cuối cùng lại mất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play